NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 210

"Tốt. Bà ấy đẹp lắm đấy. Anh sẽ thích bà ta cho mà xem".
"Bà ấy có gia đình rồi à?"
Tay gác dan nhìn nó phẫn nộ. "Thế anh tưởng tôi là loại người gì? Chả lẽ
tôi đủ ngu để anh mất thì giờ vì một mụ ở vậy à?"

Chương 14

Bà Harvey Lakow có hai đứa con ở trường nội trú, bốn triệu đôla do bố mẹ
để lại và một ông chồng, người hoàn toàn tin rằng nếu ông rời đất nước vào
mùa hè ấy thì Roosevelt sẽ tìm cách huỷ diệt doanh nghiệp của ông.
"Năm nay anh không thể đi được" ông nói. "Không ai biết được cái thằng
cha ngu xuẩn ở Nhà Trắng ấy sẽ làm gì".
"Ông ta có thể làm gì chứ? Mà ông ta có làm gì đi nữa thì chúng ta vẫn có
đủ tiền cơ mà".
"Hình như em không nhận ra sự suy thoái" ông cáu kỉnh. "Ông ta muốn đổi
tất thành những nghiệp đoàn khốn kiếp ấy".

Bà lặng thinh. Đây không phải là doanh nghiệp của ông. Không thực sự
như vậy. Cha bà đã sáng lập ra công ty từ nhiều năm trước và đã đưa
Harvey vào, khi họ lấy nhau. Rồi cha bà qua đời, bà thừa hưởng gia tài và
Harvey nghiễm nhiên trở thành chủ tịch. Nhưng dù sao thì tất cả những
chuyện này đã êm đềm rơi vào quên lãng.
"Anh đến văn phòng đây".

"Còn em thì vẫn đi Paris. Một mình, nếu anh không thay đổi ý định" bà nói,
đột ngột quyết định.
"Em sẽ chán ngay thôi, bởi em chẳng quen ma nào ở đấy cả".
Bà lặng lẽ chờ đợi để ông sẽ cùng đi. Nhưng ông không thay đổi, và sau
một tuần một mình ở khách sạn ở Paris, bà nghĩ về điều ông nói. Bà đơn
thương độc mã trong một thành phố mà ở đấy, một người đàn bà độc thân
chẳng là cái gì hết.
Bà nhìn vào tấm gương khổng lồ khi bước ra khỏi bồn tắm. Bà ba mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.