NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 219

nó. Chiếc du thuyền của ông to nhất và trắng nhất neo dưới cảng.
Sergei đáp bằng tiếng Nga "Đẹp tuyệt trần, thưa ngài Peter".
"Anh là Sergei Nikovitch?"
"Vâng"
"Anh có nghe gì về cha anh, Bá tước Ivan không?"
"Thưa ngài Peter, không. Tôi chỉ nhận được một lá thư ngay sau khi cha tôi
rời đi Berlin".

Cặp mắt ông già nhìn qua gã xuống cảng. "Tôi không hiểu vì sao lũ ngu kia
lại tiêu thời gian vào cờ bạc ở trong ấy, khi ngay đây có bao nhiêu cái đẹp".
Sergei không trả lời. Cặp mắt trở lại với gã. "Cha anh cũng thế, phí thời
gian", ông nói với cùng một giọng ấy. "Đất mẹ Nga mà chúng ta yêu dấu đã
mất, vĩnh viễn mất và chúng ta sẽ chẳng bao giờ lấy lại được". Sergei vẫn
lặng thinh. "Nhưng cha anh là một người Cossack, mà người Cossack thì
còn làm được cái gì ngoài chiến đấu? Ngay cả khi đã thua trận, ông ta vẫn
không buông vũ khí".
Sắc thái triết lý bỗng biến hẳn, cặp mắt xanh trở nên sắc và xuyên thấu,
giọng nói hiền hoà đanh lại. "Nhưng ít nhất thì cha anh cũng có những lý
do để ông ấy làm thế. Còn anh?"

Sergei ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này, không trả lời được, chỉ trố
mắt ra mà nhìn một cách ngớ ngẩn. "Anh đến đây với cái mụ già ngu xuẩn,
có quá nhiều tiền mà không biết làm gì. Vậy là mụ tiêu dao ngày tháng ở
những chỗ như thế này. Và với hai ngàn franc một ngày, anh xoắn xuýt hầu
hạ mụ như một con rối". Hầu như không có gì là ông già không biết. Sergei
chỉ biết trân trân nhìn. "Tôi xấu hổ cho anh, Sergei Nikovitch" ông già phẫn
nộ đứng lên. "Xấu hổ!"
Sergei lắp bắp. "Nhưng..tôi còn làm được gì?"
"Anh có thể đi làm như cha anh đã từng làm. Ông ấy không xấu hổ vì lao
động chân chính".

Ông già quay đi, hai người đàn ông đầy bí ẩn bỗng xuất hiện hai bên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.