NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 221

Thực ra Sergei cũng không biết là bà đã đi, cho đến khi gã xuống nhà để
đến chỗ Ngài Peter. Tay trợ lý giám đốc khách sạn khúm núm gọi gã tới
một góc rồi đưa cho tờ hoá đơn. Mồm Sergei méo xệch đi trong một cái
cười nhăn nhở, con chó cái già đã để lại các biên lai và cả tiền phòng của gã
nữa. "Mai tôi sẽ thu xếp".

Tay trợ lý nhã nhặn nhưng cương quyết. "Xin lỗi ông, chúng tôi phải thu
tiền tối nay".
Hoá đơn ngốn hết từng đồng franc gã có, và bây giờ gã lại về với số không.
Mai có thể rời khách sạn và kiếm một phòng rẻ hơn, gã quyết định không
về lại Paris nữa.
"Tốt" ngài Peter nói. "Mai anh mang đồ đạc về đây".
"Thưa ông, vâng ạ".
Ngài Peter đứng lên. "Tôi mệt. Tôi đi ngủ đây".
Sergei đứng dậy nhưng ngài Peter vẫy tay để nó lại ngồi xuống ghế.
"Đừng đứng lên" ông nói. "Nếu ở đây, rồi anh sẽ quen. Bao giờ cũng thế,
ăn tối xong là tôi đi nghỉ ngay". Ông quay sang vợ, giọng nhẹ nhàng. "Em
ở lại với khách đi. Tối nay chẳng có lý do gì để em phải lên sớm cả".

Sau khi ông già đi, im lặng phủ xuống bàn ăn. Sergei cầm chiếc ly uống dở
lên, nhìn mà không hiểu bà vợ sống kiểu gì với một ông già như vậy. Còn
bà thì không nghĩ về gã. Bà đang nghĩ về ngài Peter. Ông già là loại quái
kiệt nào đây.

Từ đỉnh chiếc cầu thang khổng lồ, ngài Peter liếc xuống hai người và gật
đầu. Ông tám mươi tuổi, và vợ ông hai mươi tám. Ông đã sống đủ để hiểu
rằng một người đàn bà trẻ trung đòi hỏi cái đó hơn cả châu báu, giầu có và
sự trìu mến êm đềm. Ông thấy họ đứng lên rồi cùng di ra ban công. Ông
tiếp tục đi về phòng và đóng cửa lại.

Ông đã làm một việc đúng. Thà để nàng lấy lại cân bằng với một thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.