NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 223

họ biết".
"Anh làm việc một cách nghiêm chỉnh phải không?" Nụ cười thoáng trở lại
mặt bà.
"Tôi không hiểu".
Bà chỉ chiếc điện thoại. "Cái ấy báo cho họ biết nhanh hơn nhiều về việc
giấy tờ của họ hôm nay không ký được".
"Nhưng…"
"Đừng có ngu xuẩn" bà nói với một thoáng cộc cằn. "Gọi cho họ rồi nghỉ
cả ngày luôn. Từ khi đến đây, anh chưa được nghỉ".
Gã cười. "Bà rất tốt bụng, thưa bà". Gã bước hẳn vào phòng. "Nhưng mà
tôi cũng chẳng còn biết làm gì".
Bà lại bên cửa sổ nhìn xuống bến cảng, những chiếc du thuyền, những cánh
buồm trắng. "Ngài Peter không để cho anh nhiều thời gian vui chơi".
Sergei đặt giấy tờ trong chiếc kẹp lên bàn, nhấc điện thoại. "Tôi không nghĩ
là ông phải làm thế".
Chợt bà nhìn gã. "Anh có biết vì sao ông ấy thuê anh không?"
Gã trân trân nhìn lại, quên khuấy điện thoại trong tay. "Đôi lúc tôi cũng
nghĩ có lẽ tôi là người cuối cùng ông cần".
"Ông ấy thuê anh cho tôi. Ông ấy nghĩ là tôi cần anh".
Từ từ, nó đặt chiếc điện thoại xuống.
"Ông ấy yêu tôi". Bà tiếp tục. "Và ông ấy muốn tôi có tất cả. Thế là ông ấy
đưa anh về nhà".
"Ông ấy bảo bà vậy à?"
"Tất nhiên là không. Thế anh tưởng ông ấy ngu đến mức ấy à? Nhìn này,
anh đã đem một người tình về nhà cho em!"
Gã chằm chằm nhìn bà, rồi cặp mắt cụp xuống. "Xin lỗi. Tôi không biết".
Bà lại nhìn ra cửa sổ. "Tất nhiên là anh không biết. Đấy chính là điều làm
tôi thích anh. Anh quá tử tế để có thể nghĩ đến một điều như thế".
"Mai, khi ngài Peter về, tôi sẽ đưa đơn xin nghỉ việc".
Bà nhìn gã. "Anh là một người hào hoa. Anh sẽ đi đâu, anh sẽ làm gì? anh
có ít tiền nào không?"
Nghĩ đến một trăm franc một tuần mà ngài Peter trả, Sergei lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.