NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 225

Bà lặng lẽ gật đầu. Mặt tái xanh. Nó huýt sáo.
"Không biết ngài Peter có tính tới vụ này không?". Bà không trả lời. "Bà
nói với ông ấy chưa?"
Bà lắc đầu. "Chưa".
"Bà tính thế nào?"
"Bỏ nó đi. Tôi đã bảo bác sĩ thu xếp".
"Bà không thể thoát được đâu. Ông ấy sẽ tìm ra".
"Thì cũng phải liều", bà thất vọng nói. "Tôi làm gì khác được?"
Nó rút điếu thuốc lá, châm hút vẻ suy tư. "Bao giờ?"
"Mai. Ông ấy phải dự cuộc họp giám đốc tại ngân hàng cả buổi chiều. Anh
phải lái xe cho tôi đến chỗ đó, rồi về, tôi không dám tin bọn người hầu. Rồi
tôi sẽ bịa ra lý do gì đó để nằm trong phòng mấy ngày".
Gã búng mẩu thuốc lá qua lan can, nhìn đốm đỏ quay quay trên không rồi
rơi xuống vườn. "Mấy giờ?"
"Tôi sẽ không xuống ăn trưa. Buổi sáng, tôi sẽ vờ ốm".
"Mấy giờ?"
"Ngay sau khi ông ấy đến nhà băng". Bà đặt tay lên tay nó. "Tôi xin lỗi".
Nó nhìn bà. "Tôi cũng vậy".
Bà toan nói gì đấy rồi lại thôi. Bà đi vào trong nhà. Nó nhìn bà bước lên
cầu thang khổng lồ rồi quay ra phía cảng. Từ từ, mặt trời khuất sau dãy núi
và màn đêm buông xuống.
Gần hai rưỡi, bà đã nghe thấy chiếc limousine khổng lồ lăn bánh khoảng
nửa giờ rồi. Vì sao Sergei vẫn chưa đến đón bà? Rồi có tiếng gõ cửa nhẹ.
bà vội vã ra mở.
"Anh làm gì mà lâu thế?" bà hỏi, và câu nói dừng trong cổ.
Người đứng đấy không phải là Sergei.
"Tôi vào được không?"
"Tất nhiên", bà lùi từ cửa vào giữa phòng. "Sergei bảo ông?"
Ông đóng cánh cửa lại. "Vâng".
Ông thấy cặp mắt bà dâng đầy nước. "Tôi nghĩ là có nói xin lỗi ông thì
cũng chẳng ích gì".
Bốn mắt nhìn nhau. "Chắng có gì để phải hối tiếc cả. Chúng ta sẽ có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.