NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 224

"Thế thì đừng có ngu xuẩn. Anh sẽ không đi khỏi đây chừng nào anh có
tiền".
"Với một trăm franc một tuần?"
"Đấy cũng là điều ngài Peter đã dạy tôi. Bao giờ cũng có cơ hội kiếm tiền
khi mà xung quanh đầy tiền". Bà trở lại phòng. "Kiêm đi, anh sẽ thấy".
Gã lắc đầu. "Tôi e là không". Tôi không có tài kiếm tiền".
Bà tò mò nhìn. "Anh không thích làm việc phải không?"
Gã cười. "Có lẽ thế. Làm việc chán lắm. Chẳng có gì vui vẻ".
"Thế thì anh kiếm tiền bằng cách nào?"
Gã nhún vai. "Có lẽ tôi sẽ kiếm một cô gái Mỹ giàu có để lấy".
Bà gật đầu nghiêm chỉnh. "Như thế còn hơn là đóng vai đĩ đực cho bà
Goyen. May ra tôi có thể giúp anh". Bà nói thêm. "Thôi đi đi. Anh có
nguyên một buổi chiều đấy".
Gã về phòng, trút bộ quần áo dính nhớp ra, đi tắm. Rồi nằm thượt trên
giường, châm điếu thuốc. Đang hút dở thì nghe tiếng gõ cửa vốn chờ đợi đã
vang lên. Gã mỉm cười với mình, khoác vội chiếc áo ngủ rồi mở cửa. "Mời
vào".
"Tôi có một ý tưởng có thể giúp anh".
"Vâng?" gã thấy mắt bà dừng lại ở chỗ chiếc áo ngủ để hở, mặt thoáng ửng
hồng.
"Tôi có một ý tưởng hay hơn" gã kéo bà đến bên giường. "Tôi cho là đã
đến lúc tôi kiếm toàn bộ lương của mình".
"Tôi phải gặp anh" bà thì thầm khi bước vào phòng ăn. "Sau khi ăn tối,
đừng lên gác".
Gã gật đầu để tỏ rằng hiểu và đến chỗ quen thuộc bên bàn, vẫn đứng cho
đến khi ngài Peter đến và cả hai cùng ngồi xuống.
Sau bữa tối, như thường lệ, ngài Peter lui về phòng. Sergei đi ra ban công
và chờ. Vài phút sau, bà xuất hiện. Họ đứng tựa lan can, nhìn mặt trời đỏ
rực đang chìm xuống sau những dãy núi.
"Tôi có mang" bà thì thào.
Nó trân trân nhìn, vì ngạc nhiên. "Với hai mươi hai cái chậu rửa của phụ nữ
ở trong nhà, mà…" nó kịp dừng. "Có chắc không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.