NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 220

Sergei chằm chằm nhìn họ. Nhưng ngài Peter thì không ngạc nhiên. Những
người cận vệ của ông luôn ở bên ông.
"Tôi đợi anh ở bữa ăn tối" ông ngoái lại nói. "Bảy giờ. Đến đúng giờ, tôi
già rồi và ưng ăn sớm".
Toà nhà trắng, với những hàng cột bằng cẩm thạch và sàn bằng cẩm thạch,
đậu ngay trên đỉnh cao nhất của ngọn núi cao nhất ở Monaco. Toà nhà thậm
chí đứng cao hơn cả toà lâu đài mầu hồng của dòng họ Grimaldis, những
người trên danh nghĩa, trị vì đất nước bé nhỏ này, vì thậm chí ngay cả họ
cũng chấp nhận một thực tiễn là ngài Peter được quyền nhìn xuống họ. Tiền
thuế của họ ông trang trải hết.

Qua chiếc bàn gỗ gụ khổng lồ, Sergei nhìn Ngài Peter cùng người vợ Pháp
trẻ của ông. Bà ngồi đấy, lặng lẽ với những hạt xoàn và ngọc trai lung linh
trong ánh nến. Trong suốt bữa ăn, bà hầu như nói không quá ba từ.

"Các con trai tôi đã chết cả", chợt ông già nói. "Và tôi cần một chàng trai
mà tôi có thể tin cây. Một người có đôi chân khỏe hơn chân tôi và có thể
đến những nơi mà tôi không thể đến. Làm việc nhiều giờ, công việc chán
nản và mệt mỏi, lương ít. Nhưng nhiều cơ hội để học hỏi. Anh có ưng
không?"

Sergei quay nhìn ông già. "Vâng, rất thích ạ".
"Tốt", có chút thoải mái trong giọng ông. "Giờ thì về bảo với bà Goyen là
anh sẽ không trở lại Paris với bà ấy nữa".
"Bà ấy đã về Paris rồi, thưa ngài Peter". Sergei trả lời, có chút thú vị với
thoáng ngạc nhiên trên nét mặt ông già.
Chiều hôm đó, màn kịch nổ ra, vì mệnh phụ thy mình không thể bị để ăn
tối một mình. Xuất hiện một mình trong phòng ăn tối của khách sạn hay
thậm chí ăn một mình ở trong phòng đều là sự sỉ nhục. Mọi người đều đã
biết Sergei đi cùng với bà. Người ta sẽ nói gì khi bà xuất hiện một mình?
Nhưng Sergei cứ khăng khắng và trong một cơn tam bành, bà cho đóng đồ
rồi bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.