NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 254

lần".
"Anh không dừng đâu".

Đầu cô ngặt xuống vai anh ,cô quay mặt đi để nhìn anh, cặp mắt hầu như
nhắm lại. Giọng cô rất khẽ. "Hẳn nào, họ không muốn anh chơi bọn đen!"
Anh đã ở Mỹ đủ lâu để hiểu cô nói gì. Tất cả anh có thể làm là không đánh
cô. "Em là đồ thối thây!"
Mắt cô nhắm nghiền, và người cô dán chặt vào anh. "Thế, anh yêu, cứ thế"
cô thì thào, "ăn sống nuốt tươi em đi, đánh em đi, chửi em đi, chơi em đi.
Em thích mà. Em mừng vì anh có căn hộ này. Caroline sẽ không bao giờ
cho chúng mình lấy một phút bên nhau".
Anh châm điếu thuốc lá. "Caroline có được không?" cô hỏi.
"Sao em không thử cô ấy để biết?"
"Anh chẳng phải bảo!"
"Em có thích anh nói về em không?"
"Tại sao không?" cô đốp lại. "Em rất thích nói về anh".
Anh cười. "Em điên thật".
"Các cô gái Pháp phải khá chứ". Anh gật đầu. "Như em?"
"Không ai bằng em được".
Cô cười. "Em thích thế. Đấy là tất cả những gì em có thể nghĩ. Từ khi còn
bé, em đã không thể đợi được. Cứ nghĩ về chuyện ấy là em đã hưng phấn
rồi".
"Em không thay đổi mấy".
Cô đặt tay lên anh. "Anh hoàn toàn là một người đàn ông". Một bống tối
lướt qua cặp mắt cô. "Em sẽ mất anh".
Anh ngạc nhiên. "Mất anh? Vì sao?"
"Mẹ quyết định em phải đi học ở Thuỵ Sĩ. Bố thì bảo sẽ có chiến tranh. Mẹ
bảo em phải đi ngay để có thể về trước khi chiến tranh xảy ra".
"Bao giờ em đi?"
"Mai…"
"Sớm vậy à? Sao em không bảo anh?"
Cô nhìn anh. "Thì có khác gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.