NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 255

"Không. Nhưng…"
Cô liếc đồng hồ. "Vừa đủ thì giờ cho một lần nữa đấy".
Sau đó, cô đứng nhìn anh trong gương khi đã tô son xong.
"Anh có nhớ em không?"
"Chút chút". Anh nói. "Không có mấy người giống em đâu".
Cô đến bên giường, hôn anh. "Hết sẩy, đúng không?"
Anh gật đầu. "Em bảo em đi đâu nhỉ? Thuỵ Sĩ?"
"Vâng".
"Một người bạn tốt của anh có thể còn ở đấy, Sergei Nikovitch. Kiếm anh
ấy, nếu có thể. Bá tước Nikovitch".
Sue Ann trố mắt. "Anh ấy là một Bá tước thực à?"
Dax gật đầu. "Một Bá tước thực thụ, một người Bạch Nga, cộng sản tống
khứ gia đình anh ấy đi".
"Em có thể làm được" cô nói nhanh, rồi ngập ngừng. "Anh ấy có đẹp trai
không?"
"Rất đẹp trai! Và to cao hơn anh nhiều. Hơn mét chín đấy. Cha anh ấy là sĩ
quan Cossack".
Sau khi cánh cửa khép lại sau lưng cô, anh ngả xuống giường, mỉm cười.
Sue Ann không phải loali phụ nữ ở một mình lâu được. Nếu đã ai đó khai
thác được cái gì đó từ cô thì Sergei cũng vậy thôi.
Điện thoại reo, Dax nghe Mèo Bự nhấc máy ở phòng bên. Anh vừa toan
châm điếu thuốc thì hắn mở cửa. "Lần nào em tóc vàng đến đây là em
Pháp gọi điện thoại liền".
"Caroline?"
"Còn có em Pháp nào vào đây nữa? Cậu ổn chứ? con bé chắc đã làm cậu
phát điên. Tôi mừng là nó xéo".
"Cậu nghe ở ngoài cửa à?"
"Thì còn làm cái quái gì ở cái chỗ chán chết này?" Mèo Bự đốp lại. "Cậu có
nói chuyện với ả không?"
"OK" Dax nhấc điện thoại. "Caroline?"
"Em đã gọi anh ba lần trong vòng hai tiếng vừa rồi đấy". Cô nói, giọng bực
dọc. "Nhưng cái thằng cha ngu xuẩn của anh bảo là anh đang ở trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.