NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 290

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 5 & 6

Nhiều tuần sau, một buổi chiều, anh đang ngồi ngoài hàng hiên khi Mèo
Bự từ nhà đi ra, ngồi xuống bên anh. "Khác hẳn rồi".
Dax cầm điếu xì gà nhỏ, châm hút. "Không", anh nói, giọng bằng phẳng và
trống rỗng.
"Chẳng có gì như cũ cả", Mèo Bự nhìn Dax một cách nhức nhối. "Anh phải
biết chứ?"
Dax nhả một luồng khói xanh. "Tôi biết".
Có thoáng giận dữ trong giọng Mèo Bự. "Tôi cứ nghĩ là tổng thống phải…"
"Phải sao?" Dax nhắc nhở.
"Kiếm một cái gì đó cho anh làm".
Dax mỉm cười. "Ví dụ như cái gì?" Mèo Bự không trả lời.
Dax tiếp "Ngoài tôi ra, tổng thống còn bao nhiêu việc trong đầu".
Mèo Bự nhìn ra những dãy núi. Một lát sau hắn nói "Có những người cưỡi
ngựa đang đến đây", hắn lại lắng nghe. "Lính".
Dax đứng lên, đến bên lan can. Anh chẳng nghe, cũng chẳng nhìn thấy gì.
"Sao anh biết?"
"Chỉ có ngựa của lính mới đi đều". Hắn nhìn Dax. "Anh có đợi ai không?"
Dax lắc đầu . Anh đã nghe thấy những bộ móng guốc thậm thịch. Mèo Bự
đang kiểm tra lại khẩu súng ngắn của hắn. "Tôi tưởng anh bảo bọn họ là
lính?" Dax hỏi.
Mèo Bự nhét khẩu súng vào thắt lưng. "Họ là lính. Nhưng mà người ta
sống được là do cẩn tắc đấy".

Họ đứng đấy, cho đến khi những bộ đồng phục đỏ xanh xuất hiện rồi Mèo
Bự quay lại. "Họ sẽ vừa nóng vừa khát. Tôi lo giải khát cho họ".
Dax nhìn đám lính đến, khoảng mười bốn người, tất cả đều cưỡi những con
ngựa thảo nguyên mình dây màu nâu mà cánh quân đội rất thích. Bằng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.