NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 291

đồng phục của anh ta, Dax hiểu viên chỉ huy là đại uý. Nhưng còn người
nữa, một sĩ quan trẻ tuổi, mảnh mai mà Dax không thể nhận biết được cấp
bậc, vì bộ quân phục anh ta mặc không có quân hàm. Viên đại uý giơ một
tay lên và cả toán lính dừng lại trước cổng.

Hai viên sĩ quan đi vào. Đến lúc đó Dax mới nhận ra viên sĩ quan trẻ. Mặc
dù thân hình mảnh mai, nhưng bộ quân phục vừa khít đã làm nổi bật những
đường cong kiêu mỵ của nữ giới. Cô quay lại, rồi chợt nở nụ cười tươi rói
thân quen, và chạy tới Dax.

Rồi cô chợt dừng lại, chằm chằm nhìn anh, như bỗng trở lại thành đứa bé
gái và chợt ngạc nhiên trước thân hình cao lớn của anh. "Dax?" giọng cô
khản đặc, gần như đứt hơi.

"Amparo?" anh nửa như kêu, nửa như reo.
Cô nhìn vào mặt anh, như tìm kiếm một điều gì. Hình như cô muốn nói
điều gì, nhưng lời lẽ không thoát ra nổi. Cuối cùng thì chính anh là người
phá đi giây phút lặng lẽ. "Bỏ mũ ra, em".
"Để làm gì?"
Anh nở nụ cười chòng ghẹo. "Để xem anh sẽ hôn em hay đứng nghiêm
chào em".

Cặp mắt cô nheo lại tinh nghịch, và cô ném mũ xuống đất. Mớ tóc vàng
buông phủ trùm vai. "Dax, Dax, em không thể tin vào mắt mình nữa. Anh,
anh to lớn quá!" rồi cô lao vào vòng tay anh.
Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự ấm áp của nữ giới trong cô. "Em cũng
lớn hơn một chút đấy. Công chúa ạ."
"Tại sao anh rời Curatu mà không gặp em?"
"Em đang ở Panama. Mà không ai biết bao giờ em mới về".
"Cha biết".
Mặt Dax có chút u ám. "Anh chỉ gặp tổng thống đúng một lần. Mà cũng chỉ
có mấy phút. Ông rất bận".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.