NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 293

những đốm lửa của tóan lính như những con đom đóm trên cánh đồng.
"Em đi đâu cũng có lính hộ tống à?"
"Vâng".
"Vì sao?"
"Cha bắt thế. Bao giờ chả có nguy hiểm. Trộm cắp. Bọn cướp".
Anh gượng cười. "Vẫn còn?"
Cô gật đầu một cách nghiêm chỉnh. "Vẫn còn một số người chống cha em.
Họ khước từ sự tốt đẹp". Cô nhìn anh, chợt cảm nhận được điều anh nghĩ.
"Anh thất vọng phải không? anh hy vọng mọi thứ đều thay đổi".
"Trên một bình diện nào đó thì đúng như thế".
"Không dễ thế đâu" cô vội nói. "Em biết anh nghĩ gì. Em cũng cảm thấy
như thế khi mới về, sau năm năm đại học ở Mexico. Nhưng sau khi ở nhà
một thời gian, em bắt đầu hiểu".
"Thật à?"
"Vâng. Anh xa nhà còn lâu hơn em, Dax, nên đã quên cái cung cách ở đây
rồi. Hầu hết dân mình không muốn thay đổi. Họ chỉ muốn được cho chứ
không muốn lao động để có. Thậm chí cho con cái đi học cũng là quá cố
gắng với họ".
"Có thể không có chỗ cho con cái họ ở trường vì chỉ có con cái các quan
chức mới vào được".
"Thoạt tiên thì không phải thế. Nhưng rồi thì họ không cho con đến trường
nữa". Dax không trả lời. "Mối quan tâm lớn nhất của cha là chuẩn bị chiến
tranh". Anh nhìn cô. "Anh đã ở nước ngoài. Anh biết là một cuộc chiến
tranh sắp nổ ra".
"Chúng ta liên can gì đến chuyện ấy?" anh hỏi. "Corteguay chẳng dính dán
gì cả".
"Không. Không trực tiếp. Nhưng tổng thống nói rằng đấy là một cơ hội tốt
để nước mình có thể tự túc tự cấp. Sẽ rất nhiều người cần đến thực phẩm
chứ".
"Không ai cần chuối và cà phê cho chiến tranh cả".
"Ông biết. Hơn ba năm trước đây, ông đã tiếp xúc với các trang trại gia súc
lớn ở Argentina và đã cấp cho họ những nhượng địa đặc biệt để hoạt động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.