NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 294

ở đây. Sang năm, chúng ta sẽ có gần một triệu pounds thịt bò để xuất khẩu".
Dax hiểu những nhượng địa đặc biệt mà tổng thống đã làm. Chỉ không biết
bao nhiêu đi vào túi ông.
"Và có bao nhiêu thịt cho nông dân?"
"Anh đã đi xa lâu quá". Amparo nói "Nên quên mất nông dân không ăn thịt
bò à? Họ thích đồ ăn riêng của họ. Rau cỏ. Gà. Lợn".
"Có thể vì thịt bò bao giờ cũng quá đắt".
Cô bỗng phát bẳn. "Cha em nói đúng, anh hệt như cha anh!".
Dax nhìn cô. "Tổng thống bảo thế à?"
Cô gật đầu.
Anh chợt mỉm cười. "Đấy là điều tốt đẹp nhất ông từng nói".
Cô nắm cánh tay anh. "Dax, Dax. Em không đến đây để cãi nhau với anh".
"Anh hứa là sẽ không".
"Anh sẽ làm gì? Anh không thể ở giữa vùng đồi núi này mà chẳng làm cái
gì cả".
Anh lấy điếu xì gà trên miệng xuống, nhìn nó hồi lâu rồi ném qua hàng lan
can. Tàn đỏ tung toé. "Anh đã nghĩ về điều đó", anh chậm rãi nói. "Nhưng
anh chẳng thấy có cái gì để làm. Anh quanh quất ở Curatu gần ba tuần.
Chẳng ai dành cho anh cái gì cả, và thế là anh về nhà".
"Tổng thống rất phiền lòng vì anh không nói chuyện với ông trước khi đi".
"Anh làm thế nào được? Lần nào anh xin gặp ông cũng đều quá bận".
"Hãy trở lại Curatu với em và gặp ông".
"Đấy là ý tưởng của em hay của cha em?"
Cô ngập ngừng một lát. "Của em. Ông không bao giờ chấp nhận là đã đau
lòng và muốn gặp anh".
Dax nhìn cô một lát, rồi lắc đầu. "Thôi, có lẽ anh ở lại đây. Khi nào cha em
cần, ông sẽ cho người gọi thì tốt hơn".
Cũng đã một năm qua và Dax vẫn ở trang trại đến chín tháng nữa, trước khi
tổng thống cho gọi anh. Khi Dax được đưa vào văn phòng. Tổng thống ôm
choàng lấy và chào anh như thể họ mới gặp nhau hôm qua.
"Hoài bão lớn nhất của cha cháu" ông nói với Dax, "là được thấy đất nước
thống nhất dưới một chính phủ đại diện cho toàn thể nhân dân bình đẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.