NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 298

chốc, họ sẽ sa lầy vào nội chiến. Đừng sợ, Franco sẽ thoả thuận".
"Bao giờ bác muốn cháu đi?"
"Ngày mồng ba tháng sau có tàu đi Pháp. Cháu sẽ lên tàu". Ông đứng dậy,
đi vòng chiếc bàn đến bên Dax. "Còn một việc nữa".
Dax cười "Vâng?"
Tổng thống không trả lời ngay. Ông kéo chiếc ghế lại sát bên Dax rồi ngồi
xuống. Giọng ông thay đổi hẳn. "Từ lâu, cháu biết là bác vẫn nghĩ về cháu i
một đứa con trai của bác. Bác vẫn nhớ khi mà hai con trai bác chết, khi
cháu cùng với Amparo xuống núi. Bác vẫn thường nghĩ về hai đứa".
Chợt Dax hiểu điều gì sẽ đến. Anh giơ tay ngăn ông già. "Khi đó chúng
cháu chỉ là con nít".
Nhưng không gì ngăn được tổng thống. "Bác nhớ vẫn từng nghĩ hai đứa
đẹp như thế nào. Nó thì trắng trẻo, tóc vàng, còn cháu thì da sẫm màu, và là
người bảo vệ mãnh liệt. Bác còn nhớ từng nói với bố cháu, một ngày nào
đó…"
Dax đứng lên "Không, thưa ngài, không ạ. Còn quá sớm để nói đến chuyện
ấy".
Tổng thống nhìn anh. "Quá sớm? Có quá sớm đối với bác khi muốn có một
đứa con trai kế vị không? Bác có trẻ ra được đâu? Một ngày nào đó, bác
muốn trút gánh nặng của cái văn phòng này, về nghỉ ngơi ở một trang trại
nhỏ, thanh bình, êm ả, yên tâm vì đất nước nằm trong tay của con trai
mình".
Nét mặt tổng thống đầy chân tình, cặp mắt ông ấm áp. Trong một thoáng,
Dax hầu như tin điều ông nói. Nhưng ngay câu sau, chính đã gạt bỏ ảo
tưởng ấy.
"Cuộc hôn nhân của hai con sẽ thực sự thống nhất đất nước. Tên tuổi đáng
kính của cha con kết nối cùng tên tuổi bác sẽ thuyết phục dân miền núi rằng
chúng ta thành thực trong những cố gắng của mình".
Dax không trả lời và tổng thống lợi dụng phút im lặng để nói tiếp. "Amparo
tuyệt đấy chứ. Nhưng nó chỉ là một đứa con gái. Một đứa con gái có giỏi
tới đâu cũng chỉ làm được đến thế. Bác cần con trai. Cháu. Là cánh tay phải
của bác".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.