NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 300

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 7 & 8

Dax cho rằng mình đã thấy dấu vết của nước mắt trên mặt Amparo. "Em
khóc à?"
Cô lắc đầu. "Anh vừa gặp cha em à?"
Anh gật đầu. "Chúc mừng. Chúng ta vừa đính hôn".
Cô bước đến bên cửa sổ. Khi nói, giọng cô nhỏ đến mức thoạt tiên, anh như
không nghe thấy. "Em đã bảo cha đừng làm thế".
Anh không trả lời. Cô quay lại "Anh tin thế chứ, phải không?"
"Ừ".
"Tổng thống làm mọi việc theo cách riêng của mình. Em bảo ông rằng cứ
để anh tự quyết định".
"Thế còn em? Anh không phải là người duy nhất liên can đến chuyện này".
Cô không trả lời, rồi nhìn thẳng vào anh. "Em đã quyết định lâu rồi". Một
nụ cười thóang trên môi cô. "Anh quên rồi à?"
Anh cười. "Anh không quên. Anh tưởng em đã lớn vượt chuyện đó".
"Em cũng nghĩ thế. Nhưng khi gặp anh trên núi, em nghĩ là không phải".
"Thế tại sao em không nói gì cả?"
"Tại sao anh không nói?" cô đốp lại. "Con gái không xin xỏ những chuyện
ấy. Anh quáng gà đến mức không thấy gì à?"
"Xin lỗi. Nó không bao giờ vào đầu anh".
Bỗng cơn tam bành thời thơ trẻ của cô nổ ra. "Anh xéo đi! Anh cũng ngu
như tất cả bọn đàn ông!"
Anh đưa tay ra. "Amparo".
Cô giận dữ hất tay anh. "Anh không phải lấy em! Chẳng ai phải lấy em cả!
em không cần phải xin xỏ người đàn ông nào cả!"
Cô chạy ra khỏi phòng. Dax đứng lặng một lát, nghe tiếng chân giận dữ của
cô trên cầu thang. Anh vừa quay ra thì tổng thống bước vào.
Nụ cười trên mặt ông già. "Có chuyện gì vậy?" ông khôn khéo hỏi. "Sự cãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.