NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 302

Tổng thống như tê liệt trong một phút. Rồi ông nổ tung. Ông tát vào mặt cô
dữ dội, làm cô ngã ngửa trên giường.
"Con điếm! Đĩ điếm!" ông gào lên. "Tao phải bảo vệ mình trước bao kẻ thù
chưa đủ sao mà con phải gánh chịu sự phản phúc của chính con cái mình!"

Người chụp ảnh bước đến. "Xin một pô nữa, thưa ngài".
"Tất nhiên, tất nhiên". Tổng thống là một người cha rất mực kiêu hãnh.
Ông đứng sát hơn vào Amparo, kiễng chân lên. Ít nhất thì như thế trông
ông cao hơn cô. Không cao như Dax đang đứng phía bên kia cô, nhưng đủ
cao để nom đừng quá ngớ ngẩn.
Đèn flash loé lên. Họ chớp mắt. "Xin cảm ơn ngài". Người chụp ảnh cúi
chào rồi dời đi. Dax nhìn Amparo. Cô như xanh xao và ủ dột. "Em không
sao chứ?"
"Em chỉ mệt thôi".
"Nhanh quá, gấp quá." anh nói "Mới hôm qua thôi, chúng ta đính hôn. Hôm
nay đã…"
Phòng khách lớn trong lâu đài tổng thống đông nghịt. Lần đầu tiên anh
nhận ra, từ khi anh ra đi, cả một giai tầng xã hội mới đã bùng lên. Có rất
nhiều người mà anh thậm chí không biết tên. Những con người mới đã trở
thành quan trọng. Nhiều gia đình cũ cũng còn xuất hiện, nhưng họ chỉ như
đồ trang trí mà thôi. Những con người mới này mới thực sự nắm quyền lực.
"Em cần một kỳ nghỉ, Amparo".
"Em ổn thôi, Dax".
"Em đã trở thành phụ tá chính trị của cha em. Hiệp hội Phụ nữ, Liên đoàn
công nhân, Liên hiệp thiếu nhi. Quá nhiều".
"Có người khác làm mà".
"Mình em không thể làm xủê được. Cha em thật không công bằng khi nghĩ
em có thể làm được".
"Em đến những nơi mà cha em không thể đến. Bằng không thì anh cho là
ông vẫn giữ được sự ủng hộ của dân chúng à? Em phải làm. Cai trị phải có
trách nhiệm với tất thẩy".
"Trách nhiệm thuộc về cha em chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.