NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 304

Bỗng anh mừng vì trở lại Âu châu. Trên một bình diện nào đó, ở đấy anh
thấy như ở nhà, hơn là ở đây. Thực ra, ở bất cứ đâu anh cũng thấy như ở
nhà, hơn là ở đây. Anh là người Corteguay. Nhưng anh thấy mình như kẻ
ngoại bang giữa đám dân ban sơ này.
Amparo đến bên anh. "Mặt anh trông kỳ quá".
"Anh đang nghĩ".
"Về cái gì?"
"Nếu em và anh, chỉ hai chúng ta, có thể lên núi, đến trang trại của anh thì
hay biết mấy. Chỉ hai ta thôi".
Cô nhìn anh. "Cha không thích đâu. Ông muốn em ở bên cạnh".
Dax nhún vai. "Cha em đã thu xếp chúng ta theo cách của ông. Chẳng
chóng thì chầy ông cũng sẽ phải quen với ý tưởng của anh. Khi đã là vợ
anh, em sẽ không hoàn toàn chịu sự sai khiến của ông nữa".
Amparo biết cha mình. Đấy hoàn toàn không phải là cách mà ông nghĩ.
Chẳng có gì thay đổi dù với cuộc hôn nhân của họ cả. Chỉ có nặng nề hơn
mà thôi. Cả Dax nữa, cũng sẽ nhập với cái quỹ đạo quay đều quanh tổng
thống.
"Đêm nay" chợt anh nói, hiểu lầm sự im lặng của cô như là sự đồng ý "Sau
khi mọi người về hết, chúng ta sẽ lặng lẽ ra đi. Chẳng có ai nhớ chúng ta cả
đâu".
Bỗng cô thấy thương cho anh. Biết bao điều anh tinh tế hơn họ nhiều, vậy
mà có điều anh còn quá ngây thơ. Nhất là điều này. Anh chưa hiểu được
những đòi hỏi của quyền lực. Anh không nhận thức được cha cô đã chi
phối những người quanh ông ta như thế nào và ông hoàn toàn khống chế
cuộc đời của họ ra sao. Nhưng rồi anh sẽ tìm ra. Với thời gian. Còn bây
giờ, cứ để anh ôm ấp ảo tưởng.
"Một ý tuyệt vời. Chúng ta có thể đi ngay sau bữa tiệc đêm".

Chương 8

Dax ngồi trên hành lang, mồm ngậm điếu xì gà nhỏ quen thuộc nhìn lên khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.