NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 305

Amparo đi ra. "Em ngủ ngon không?"

Cô phóng tầm mắt vượt cánh đồng, tới những dẫy đồi. "Rất ngon. Ở đây
yên tĩnh quá! Núi rừng ru người ta vào giấc ngủ".
Anh nhìn cô tán thưởng. Chỉ mới hai ngày, hai đêm họ ở đây, những quầng
thâm dưới cặp mắt cô đã biến mất. Sắc ửng hồng đã trở lại với đôi má cô
vvc không còn đầy vẻ căng thẳng nữa. "Anh đã bảo em là tốt mà".
Cô nhìn anh. "Giá mà cứ như thế này mãi".
Anh không trả lời. Mèo Bự bước ra với một khay cà phê. Cô rót vào tách
mình "Anh uống nữa không?"
Anh lắc đầu. "Thôi, anh uống đủ rồi".
Amparo nhấp một ngụm. Cà phê đặc và nóng. Cô sung sướng vì sự ấm áp
của nó. "Đã đến lúc chúng ta nói chuyện chứ"
"Ừ".
"Chắc anh phải lạ lắm vì sau khi xa nhà lâu vậy, vừa trở về, bỗng thành vị
hôn phu". Cô ngừng lại, như chờ anh trả lời, rồi thấy anh im lặng, cô tiếp
tục. "Đối với em thì không. Dù sao thì em cũng đã biết chắc rằng nếu em
lấy chồng, thì đấy là do cha em định, chứ không phải do em".
"Và em không hề phản đối?"
"Không. Anh thấy đấy, nhiệm vụ đã ngấm vào máu em rồi, từ khi còn là
đứa bé con. Em chỉ mong là anh có được một thời gian nữa. Có thể chúng
mình vẫn tìm đến nhau mà không cần sự giúp đỡ của ông. Giống như khi
chúng ta còn là con nít ấy".
Anh hờ hững "Có lẽ thế hay hơn. Tuy nhiên…"
Giờ thì chính cô cũng ngạc nhiên. "Anh cũng nghĩ như em à?"
"Anh không biết. Nhưng thực sự anh cũng không đến nỗi sốc khi cha em
nói với anh…" Anh mỉm cười. "Anh sợ là mình không lãng mạn lắm".
Cô cũng cười. "Cả hai ta cùng không". Chợt cô cảm thấy ngượng ngùng.
"Nhưng em mừng vì là anh".
Lần đầu tiên, anh đưa tay nắm tay cô. Cô nhìn anh, rồi dướn người lên và
anh hôn cô. Cô cảm nhận cặp môi trẻ trung của anh, mặc dù thoảng mùi xì
gà. Bỗng một nỗi buồn tê tái dâng lên khiến cặp mắt cô đẫm nước. "Gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.