NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 307

giản dị đã làm ông nổi bật giữa những người khác. Đám đông bắt đầu hô
vang.

"Tổng thống muôn năm!"
Ông ngẩng đầu lên, hàm răng trắng bóng loé sáng trong một nụ cười. Mọi
người lại tung hô vang dội sự tán thưởng của họ. Chiếc xe thứ hai lăn bánh
tới. Cũng hai người lính ở hàng ghế đầu. Và giữa hai viên sĩ quan ở hàng
ghế sau là Amparo, mớ tóc vàng để trần óng ánh trong nắng mặt trời. Mặt
cô thật sống động, đầy sinh lực, khi cô cười với đám đông. Và cũng nhận
được tình cảm chân thực trong sự đón chào của công chúng.
"Công chúa muôn năm! Viên ngọc quý muôn năm!"
Dax quay sang Mèo Bự "Một sự nghênh tiếp hết xảy".
Mắt Mèo Bự nheo lại. "Tôi không thích. Nhiều lính quá".
"Anh không nghĩ là tổng thống sẽ đến một mình đấy chứ?"
"Không, nhưng ông ta không cần phải đem theo cả một đội quân khốn kiếp
ấy".

Xe dừng lại ở quảng trường. Ông thị trưởng bước xuống bậc thang cửa toà
thị chính để chào Tổng Thống. Lệnh của viên sĩ quan chỉ huy phát ra, đại
đội kỵ binh tập hợp thành hàng ngũ. Từ từ Tổng Thống bước ra khỏi chiếc
xe của ông và tới đỡ Amparo. Rồi họ sánh vai đi tới nơi các quan chức
đang đứng.
Giọng ông Thị trưởng đủ to để cả quảng trường nghe thấy. "Với lòng khiêm
nhường sâu sắc và niềm vinh dự lớn lao, thị trấn Asiento vinh hạnh được
đón tiếp Tổng Thống và tiểu thư yêu quý của người".
Dax quay sang Mèo Bự "Nào, vào nhà uống cái gì đi".
Họ ngồi trong một góc tối, mát rượi của quầy bar, uống bia lạnh. "Tôi cho
là ông ta không đến", Mèo Bự chợt nói.
Dax nhìn anh ta.
"Đại bàng đâu có ngu. Giờ thi ông ta phải biết rằng Tổng Thống đã mang
theo bao nhiêu lính chứ".
"Tên cướp già là một người đàn ông giữ lời. Ông ấy sẽ đến".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.