NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 306

thế?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu quầy quậy, đứng lên, chạy vào trong nhà.
Mấy phút sau cô quay ra. "Em xin lỗi, Dax".
"Đừng xin lỗi".
"có lẽ anh đưa em về thì hơn". Anh băn khoăn nhìn cô. "Lẽ ra em không
nên đây đây. Mọi người sẽ đàm tiếu".
"Đấy không phải là lý do".
"Dù lý do gì đi nữa" cô nói, chợt nổi xung "thì em vẫn muốn về. Anh có
đưa em về không, hay em phải đi một mình?"
Anh đứng lên. "Anh sẽ đưa em về".
Suốt đường, anh chỉ một lần nói với cô. "Chẳng chóng thì chầy em cũng
phải nói với anh biết điều gì đang làm phiền em. Anh có cảm giác là em nói
sớm bao nhiêu thì tốt cho cả hai chúng ta bấy nhiêu".
Cô liếc anh qua khoé mắt, không hiểu anh đã biết hay chỉ mới phỏng đoán
điều gì. Nhưng mặt anh kín như bưng. Mà cô thì không thể nói ra được, có
thể là chưa.
Thị trấn Asiento nhỏ bé tràn ngập không khí hội hè. Đường phố được trang
hoàng với những lá cờ màu lục và xanh của Corteguay, cửa ra vào và cửa
sổ các ngôi nhà treo đầy những dây cờ. Cứ cách một cửa sổ lại có một hình
tổng thống.

Dax đứng trên hành lang của một khách sạn nhỏ, nhìn xuống đám đông
đứng thành hàng trên đường phố chờ tổng thống đến. Những người bán
hàng rong len lỏi trên đường phố, trẻ con chạy lăng xăng với lá cờ nhỏ
trong nắm tay đầy cát. Tiếng reo hò vang lên ở cuối đường khi đoàn tuỳ
tùng của tổng thống xuất hiện.

Đầu tiên là đại đội kỵ binh với những con ngựa màu hạt dẻ. Họ đi hàng
bốn, với nhịp bước tăm tắp trên đường phố, những bộ đồng phục xanh đỏ
của họ tươi rói dưới ánh mặt trời. Sau đại đội kỵ binh là chiếc xe hơi đầu
tiên. Hai người lính ngồi ở hàng ghế trước, một là lái xe. Hai sĩ quan ngồi ở
hàng ghế sau. Giữa họ là tổng thống, trong bộ đồng phục khaki giản dị, sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.