NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 326

Thế còn cha cô?"
"Ông khoẻ. Nhưng ở nhà cũng không suôn sẻ lắm".
"Tôi biết".
Cô liếc quanh phòng ăn. "Nhưng ở đây như chẳng hề hấn gì".
"Họ may mắn, và họ cũng chẳng biết là mình đã may mắn đến nhường nào.
Tôi có nghe nói cha cô tính sang đây".
"Tôi không biết" Caroline nói. ""Lúc này, mọi thứ đều đảo lộn cả. Mai tôi
về trên chiếc Normandie".
"Chuyển lời hỏi thăm của tôi tới cha cô. Và xin thông báo với ông rằng nếu
ông thấy có gì tôi làm được cho ông ở đây thì ông chỉ việc ra lệnh".
"Cảm ơn anh". Chợt cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi đã hỏi khắp nơi mà
không được. Anh biết Dax ở đâu không?"
Anh có thể đã biết cô dừng lại không phải chỉ để gặp anh. Phải có một lý do
khác. Đối với cô, anh vĩnh viễn chỉ là một ký quèn. Bộ mặt bình thản của
anh che giấu sự thất vọng. "Tất nhiên. Dax ở Âu Châu. Cô không biết à?"
Cô lắc đầu. "Không, tôi không biết".
"Anh ấy ở đấy cả năm nay rồi".
Mặt cô lộ rõ sự thất vọng. "Chúng tôi không bao giờ nghe về anh ấy. Anh
ấy chẳng bao giờ đến cả".
Chợt anh cảm thấy thương cho cô. "Anh ấy ở Tây Ban Nha, trong một công
vụ của chính phủ".
"Ồ?" Nét bận tâm thoáng trên mặt cô. "Anh ấy có an toàn không? Anh ấy
có thể gặp nạn".
"Không, tôi chắc chắn là anh ấy an toàn. Thực ra, tôi có nghe là anh ấy sắp
đến Pháp. Có lẽ anh ấy sẽ kiếm cô".
"Anh có nhắn cho anh ấy được không? Rất quan trọng. Cha tôi rất muốn
nói chuyện với anh ấy".
"Tôi sẽ cố". Giờ thì sự thể mới có ý nghĩa. Đấy là lý do vì sao Hadley lại
muốn Dax đến Pháp. Không thành phố vì cái lý do mơ hồ ông đưa ra. Có
thể ông đã nghe trực tiếp từ De Coyne. Một chi tiết nữa rơi vào đúng chỗ
của nó.
Anh phải nói với chính Hadley về vấn đề của Agidijan. Cánh luật sư mù cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.