NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 328

đến mười lăm triệu".
"Gấp ba lần giá gốc!"
Nam tước cười "Những kẻ ăn xin thì không phải là những người được lựa
chọn. Vả lại, trên thị trường Hoa kỳ thì đấy chính là giá của chúng ta".
Robert cầm ly cà phê lên đúng lúc người quản gia bước vào. "Có ông
Campion muốn gặp ngài".
"Marcel Campion?" giọng Robert phản ánh sự ngạc nhiên.
"Thưa ông, tôi cho là đúng cái tên ấy đấy ạ".
Robert nhìn cha. "Con tưởng Marcel vẫn ở New York".
Nam tước nhìn lên người quản gia. "Để anh ta đợi ở phòng thư viện. Tôi sẽ
đến ngay sau khi ăn sáng".
Marcel chợp đi trong chiếc ghế bành khi nửa giờ sau họ vào phòng. Anh
đứng lên, khiêm nhường. "Xin ông tha lỗi, tôi vừa ở Lisbon đến, sau khi
bay từ New York".
"Không hề gì" Nam tước đáp, không có ý định bắt tay. Ông ngồi xuống sau
bàn làm việc. "Anh biết Robert con trai tôi chứ?"
Marcel cúi đầu "Ông Robert".
Robert lơ đãng gật đầu. "Marcel".
Marcel chờ được mời ngồi nhưng Nam tước lại hỏi giọng như là hạ cố
"Nhân dịp gì mà lại có sự thăm viếng bất thường này?"
Marcel cảm nhận cái mệt mỏi của chuyến đi dài đang thấm vào anh. Bỗng
như anh mất giọng cứ đứng trố mắt ra mà nhìn.
Vẻ bực bội thoáng trên mặt Nam tước. "Nào, nói đi. Anh tìm gặp tôi làm
gì? Tôi rất bận đấy".
Chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn la những kẻ quen thấy người khác bò lê dưới
chân họ. Kiểu này không có ở Mỹ. Anh làm được gì chứ không phải gia
đình anh từng là cái gì.
Vậy anh làm gì ở đây? Marcel giận dữ tự hỏi. Anh chẳng cần đến Nam
tước. Kể cả tiền của lão. Kể cả mối quan hệ này nữa. Ở Mỹ, người ta chấp
nhận anh bởi đó chính là anh. Mặc xác cái lão già chết tiệt này. Cứ để cho
lão tự tìm lấy đường đi nước bước ở Mỹ. Cái mưu toan tỉ mẩn của lão đã bị
quẳng vào sọt rác. Vậy tại sao anh lại để cho De Coyne cưỡi trên lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.