NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 329

mình?
Nhưng..anh đã nhanh chóng tìm được lời nói. "Ông bạn tốt bụng Amos
Abidijan của tôi đề nghị tôi gặp ông về chuyện mấy cái công ty mà cả jhai
ông đều quan tâm".
Nam tước vội nhìn Robert. "Vậy sao?"
"Có lẽ…đây là một liên doanh các quyền lợi của cả hai ông" Marcel tiếp
tục. "Nó có thể đưa đến cái kết quả là những khoản tiết kiệm cơ bản cho cả
hai người".
Nam tước nhìn anh đầy tinh ranh. "Thế còn anh, anh tính toán gì trong
chuyện này?"
Bỗng Marcel cả cười. Lần đầu tiên anh thấy mình nghĩ và nói bằng tiếng
Anh "Không một mẩu cứt nào cả. Tôi chỉ đi chơi thôi".
Anh không bao giờ hối tiếc về vụ nổ ấy. Không bao giờ. Kể cả khi, hai
ngày sau, anh đứng trong văn phòng của Amos, sau khi Hitler đã đưa quân
vào Ba Lan, hỏi vay thêm bốn triệu đô la để khỏi phá sản.
Đường đã gây nên thảm kịch này. Mưu toan là để anh trở nên giàu có, vượt
cả những giấc mơ điên rồ nhất. Ngay sau hôm chiến tranh được công bố ở
Âu Châu thì Roosevelt áp đặt một giá trần cho đường . Bốn đô la cộng sáu
mươi lăm cent cho một trăm pounds, tức cho 45,4 kg đường, trong khi
Marcel đã phải trả bốn đôla cộng tám mươi lăm cent. Có nghĩa là anh mất
hai mươi cent cho một trăm bảng. Cũng có nghĩa là bốn triệu đô la. Mà
những người chế biến thì không thích chờ để được trả tiền. Họ đã bắt trúng
huyệt anh.
Lặng lẽ, người Acmenie viết tấm séc, đưa cho anh.
"Cảm ơn ông" Marcel nói với vẻ khiêm nhường".
"Đầu cơ tích trữ là một việc nguy hiểm. Tôi đã bị một cú đau điếng trong
cuộc chiến tranh trước".
Marcel sững sờ. Té ra ông ta đã biết về vụ đường. "Vẫn còn là một ý tưởng
hay đấy ạ", Marcel chống đỡ.
"Ừ, nếu như anh tống khứ đường đi trước khi chính phủ trưng dụng các nhà
kho".
"Ông nghĩ họ sẽ làm thế ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.