NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 330

Abidijan gật đầu. "Roosevelt đã hứa sẽ cung ứng cho các đồng minh. Tất cả
các nhà kho ven bờ nước sẽ bị trưng dụng".
"Tôi tìm đâu ra một chỗ lớn như vậy để chứa số đường ấy?"
Amos cả cười. "Anh là một trang nam nhi thông minh. Nhưng còn nhiều
điều để anh học. Không ai để toàn bộ trứng vào một rổ cả, bởi quá lộ liễu.
Điều anh phải làm là phân tán nó ra, giấu ở những nơi khuất nẻo, ít ai để ý.
Mỗi lần một ít, như cánh buôn rượu lậu vẫn làm với whisky ấy".
"Tôi sẽ không bao giờ kịp tìm đủ chỗ".
"Tôi biết. Tôi có quen một tay buôn rượu lậu còn vô khối chỗ cất giấu cũ.
Tôi đã nói chuyện, và ông ta đã hứa giúp anh".
Marcel lẩm bẩm. "Ông đã cứu mạng tôi".
Amos cười. "Cũng không hơn điều anh đã làm cho tôi".
"Làm cho ông?"
"Tôi nhận được một lá thư đã hai tuần nay. Của Nam tước De Coyne. Ông
ấy bảo anh đã đến gặp ông ta về đề nghị của tôi".
"À, chuyện ấy. Chẳng là cái gì cả".
"Chẳng là cái gì?" Amos kêu lên. "Anh bay đi Âu Châu trên một trong
những cỗ máy rồ dại ấy chỉ vì tôi đề nghị, mà lại bảo chẳng có gì à? Kể cả
vì ông bố đẻ tôi cũng không leo lên một trong những chiếc tàu bay ấy đâu".
Ông đứng lên. "Nam tước và tôi vừa mua công ty Master Products với ba
triệu đôla, thấp hơn giá tôi đề nghị".

Vậy là cuối cùng Nam tước cũng không đến nỗi kiêu hãnh lắm. Tiền là một
bộ điều chỉnh vĩ đại. Amos đặt tay lên vai Marcel. "Thôi, công việc thế là
đủ. Ta hãy nói đến chuyện quan trọng hơn. Tôi nghĩ tháng Mười là tháng
rất tốt cho đám cưới, phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.