NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 33

Don Rafael gật đầu một cách lịch lãm.
Bố tôi đưa cánh tay ra. Cô khoác tay ông một cách thanh nhã và họ bước ra
ngoài vườn. Doria Margaretha kín đáo theo sau.
"Cô chơi nhạc hay quá", bố tôi nói.
"Chẳng hay gì đâu", cô cười. "Không có mấy thời gian để tập. Và cũng
chẳng có ai để học".
"Đối với tôi thì cô như chẳng còn mấy điều phải học nữa".
"Đối với âm nhạc thì bao giờ cũng còn nhiều điều để học", cô ngước nhìn
ông, nói. "Em nghe nói nó cũng giống như luật vậy. Người ta không được
phép ngừng học tập, nghiên cứu".
"Đúng. Luật là một ông chủ khắc nghiệt. Nó luôn biến động. Những minh
giải mới, những thay đổi mới và cả những điều luật mới diễn ra hầu như
hàng ngày".
María Elisabeth thở dài trong thán phục. "Em không hiểu làm sao anh có
thể chứa tất cả những điều đó ở trong đầu".
Ông thấy niềm ngỡ ngàng sâu thẳm trong đôi mắt cô.
Đúng nơi ấy và thời điểm đó, mặc dù chẳng hề hay biết, ông đã bị cô thu
mất hồn.
Gần một năm sau thì họ lấy nhau, sau khi bố tôi từ Caratu trở lại với tin tức
về cái chết của ông bà cụ thân sinh. Chính ông ngoại tôi, Don Rafael, là
người đầu tiên đề nghị bố tôi ở lại Bandaya hành nghề luật. Ở đấy đã có hai
luật sư, nhưng một người đã già và sắp về hưu. Một năm sau đó, gần đúng
đến cả ngày, chị tôi ra đời.
Bố mẹ tôi còn hai người con nữa, giữa chị tôi và tôi, nhưng cả hai đều chết
lúc đẻ. Khi đó bố tôi trở nên hứng thú học tiếng Hy Lạp. Ông nội tôi có một
thư viện khả dĩ và mọi thứ đã được chuyển từ căn nhà nhỏ ở Caratu đến
Bandaya.
Chính Doria Margaretha là người đầu tiên kể cho tôi nghe chuyện sinh nở
và lễ rửa tội của tôi. Khi các bà đỡ và ông bác sĩ đi xuống và báo tin vui, bố
tôi quỳ một gối xuống mà tạ ơn. Trước hết, vì thực tế tôi là con trai (tất cả
những người con khác đều là con gái), thứ đến là vì tôi khoẻ mạnh và có
thể sống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.