NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 336

Sergei quay lại nôi. "Bố con đây, Anastasia". Anh sung sướng nói. "Bố của
con đây, bố yêu con đây".
Nhưng nụ cười đã tắt và đứa bé lại nhìn anh với cặp mắt yếu đuối và sầu
muộn.

Chương 14

Bỗng Sue Ann thấy buồn và luyến tiếc cho mình và cho cả Sergei. Giữa họ
thế là hết. Thực ra thì cũng đã hết từ lâu. Nếu như cô không có mang? Và
nếu như cô không sợ nạo thai? Tại sao cô không để ý một chút đến cuốn
lịch và đừng để cho nó lỡ chứ? nếu…có quá nhiều nếu mà giờ thì chẳng có
nếu nào giúp được gì nữa.
Nhưng cô thấy buồn và luyến tiếc cho đứa bé hơn cả.
Cô từng rất muốn yêu đứa bé. Cô từng rất muốn chăm sóc, âu yếm, nâng
niu và chơi với nó, nhưng hễ cứ thấy nó, thấy sự biểu cảm rỗng không của
nó, là cô không thể. Thoạt tiên, cô đã cố. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt
bệch bạc, ngơ ngác, rúm ró, gần như thắt nghẹn của nó là cô muốn xỉu
luôn. Cô đẩy nó ra, không nhìn khi cô y tá đưa nó trở lại lồng nuôi trẻ sơ
sinh thiếu tháng.
Sue Ann ngả người trên sofa, nhắm mắt lại, và đi ngược về quá khứ xa
xăm. Rất xa xăm, khi cô cũng là một bé gái.
Cha cô chỉ ở nhà vào dịp Noel và mấy ngày lễ khác, còn luôn vắng nhà vì
công chuyện. Bao giờ cũng là các nhà hàng. Nhắm mắt cô cũng thấy được
các bảng hiệu vàng xanh. DALEY PENNY SAVERS. Các nhà hàng là cuộc
đời của cha, cũng là cuộc đời ông nội trước đây.
Mẹ cô từng là một trong những người đẹp của Atlanta. Nhiều lần Sue Ann
đã nghe bà than phiền rằng con gái bà lại có nhiều nét giống cha, thô thiển
và nặng nề, không mang được nét đẹp nào mà tất cả các cô gái trong gia
đình nhà bà từng sở hữu.
Năm mười bốn tuổi, Sue Ann cao hơn tất cả bọn con trai trong lớp. Cô đã
từng chiến đấu với nặng ký mà không thành công, bởi vì càng hoảng sợ về
trọng lượng của mình bao nhiêu thì sự bức bách về ăn uống của cô lại càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.