NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 342

"Không nhất thiết phải giống như thế. Nhưng em không thử thời vận nữa,
em đã nghe về những gia tộc Âu Châu già cỗi nhà các anh rồi".
Anh nhìn cô trừng trừng. "Chẳng có bất cứ cái gì như thế này trong gia
đình anh. Đây chỉ đơn giản là một tai nạn".
"Trong gia đình em cũng không" cô trả lời như đặt dấu chấm dứt. "Dù sao
thì em cũng không muốn có đứa con nào nữa".
Một sự tĩnh lặng đầy gượng gạo trùm xuống họ.
Anh đứng trước lò sưởi nhìn xuống ngọn lửa. Cô đến bên anh "Chúng ta
làm hỏng bét cả rồi, phải không?" Anh không trả lời. Cô lại nói "Có lẽ…em
lên phòng ngủ đây". Anh vẫn không nói gì. Đến chân cầu thang, cô ngoái
lại "Lên không?"
"Lát nữa".

Anh đứng cho đến khi các khúc củi cháy rụi. Khi anh vào phòng ngủ, cô
đang trên giường của anh, chờ. Nhưng không còn như xưa nữa. Giữa họ
không bao giờ như xưa nữa. Biết bao những bức tường vô hình chợt dựng
hết cả lên.

Cô nhận ra điều đó cũng sớm như anh. Bỗng sự mong muốn trở lại bình
thường, trở lại như cũ, của cô tan biến. Cô quẳng các đồ ăn kiêng đi và
không tập tành nữa, và mỡ như cứ bám lấy cô. Có lần, anh thậm chí đã phải
gợi ý rằng đi làm đầu và mua vài bộ đồ mới thì cũng chẳng hại đến ai.
"Để làm gì? chúng ta chẳng bao giờ đi đâu cả".

Đúng vậy, chiến tranh đã giới hạn vận động của họ. Đi lại ở Âu châu là
chuyện của quá khứ. Họ không thể chạy xuống Riviera để tắm biển hay
nhào lên Paris để vui chơi được nữa. Cứ như thể bị nhốt trên một hòn đảo.

Từng tí một, từng người một, người ta như sa xuống vùng vô vọng. Họ như
bị hút vào cơn lốc của xung đột và ai nấy trở về đất nước mình. Chẳng bao
lâu, chẳng còn ai ngoài dân Thuỵ Sĩ. Mà họ thì rất nản. Hầu như toàn bộ
mối quan tâm của họ là tiền và chủ đề duy nhất trong đối thoại của họ bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.