NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 344

"Các ông muốn tôi làm gì?"
"Chỉ tìm các khách hàng của chúng tôi và lấy yêu cầu của họ về ngân
khoản của chính họ mà thôi".
"Còn nếu không tìm thấy họ?"
"Thì phải cố xác định, nếu họ còn sống. Chúng tôi cần thông tin đó để giải
quyết các tài khoản của họ".
Sergei không hiểu điều mà anh nghe được – có đúng là những số dư vô
thừa nhận sẽ được chia đôi giữa ngân hàng và chính phủ Thuỵ Sĩ không?
nếu đúng thì anh có thể hiểu vì sao các chủ ngân hàng lại có quyền lợi
khổng lồ trong những sự cố với khách hàng của họ. "Thế nếu tôi không
nhận?"
"Tôi chắc chúng tôi có thể thu xếp một cách hợp tình hợp lý" Bernstein nói
"Chúng tôi chưa bao giờ là những kẻ tồi tệ để không làm ăn chung được,
phải không?"

Khi rời văn phòng, Sergei thoả thuận sẽ viết thư cho cha xem ông có thể
thu xếp gì được không. Đấy là mấy tháng trước. Thư trả lời của cha cuối
cùng đã đến vào sáng hôm ấy. Hôm Sue Ann bỏ đi.

Cha anh đang ở Paris, trong một căn hộ sang trọng tại chính khách sạn mà
ông từng được thuê làm người gác cửa. Có thể làm được một cái gì đó. Cha
anh sẽ rất mừng được gặp lại anh.

Sergei đặt ly whisky đã cạn xuống, quyết định nhận công việc của các tay
nhà băng. Nhưng trước hết, còn vài việc nữa phải hoàn tất. Anh nhấc máy
và đọc cho tổng đài số điện thoại. Giọng phụ nữ đáp "Peggy" anh vội nói
"Sergei đây".
"Vâng" giọng bên kia vui vẻ.
"Sue Ann đi rồi. Em mất bao lâu để sẵn sàng cho bé?"
Thoảng chút sung sướng trong giọng nói. "Sẵn sàng từ sáng rồi. Em đang
đợi anh gọi đây ".
"Anh sẽ đến sau mười phút".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.