NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 346

là diễn viên. Cô yêu khán giả.
Anh cười thầm. Hà cớ gì lại bảo cô về. Cô đang có những giây phút vui vẻ.
Anh lặng lẽ lỉnh đi. Sáng ra, cô sẽ gọi điện cho anh.
Sớm tinh mơ, giọng cô còn ngái ngủ, và anh hiểu là cô đã dặn người hầu
đánh thức. "Tại sao anh về một mình?" cô trách móc.
"Em đang vui quá mà".
"Em không vui. Em không chịu được họ. Tất cả những người đàn ông Đức
đều rõ vênh vang. Nhưng em phải làm thế, Gerorges bảo thế. Công việc
mà".
Georges bao giờ cũng bảo thế. Georges không thích Dax. Anh không kiếm
được phim cho những máy quay của ông ta hoặc giấy phép để làm phim.
Dax chỉ làm Giselle bối rối mà thôi. Mà Giselle lại là sản phẩm chính của
Georges. Không có cô, ông ta chỉ như bất cứ một nhà sản xuất nào.
"Anh đến ăn trưa chứ?" cô hỏi.
"Anh sẽ cố gắng".
"vậy nhé" cô nói, giọng ngái ngủ, khàn đặc và Dax trở lại bàn làm việc, biết
rằng cô sẽ nhắm mắt ngủ lại liền.
Anh gặp cô lần đầu ở ga xe lửa Barcelona, Tây Ban Nha, hơn năm nay. Một
đám đông vây kín cửa ra vào.
"Chuyện gì thế?" anh hỏi người bạn, một thành viên của uỷ ban mua sắm
Tây Ban Nha.
"Ngôi sao điện ảnh Giselle d Arcy. Cô ấy vừa từ Hollywood về, và đang
trên đường đi Paris".
Cái tên ấy chẳng có nghĩa gì với anh, nhưng khi thấy cô ở giữa đám đông
đi ngang qua thì anh biết ngay. Anh buộc phải biết cô. Ảnh cô đầy trên báo
chí và các bảng quảng cáo trên khắp thế giới.
Những bức ảnh ấy đều không trung thực. Cặp vú cô không to như người ta
thấy trong ảnh, cả cặp mông cũng không quá tròn và cặp đùi cũng không
quá dài như thế. Và điều mà những bức ảnh không nắm bắt được là sức
sống mãnh liệt của cô, sự vui vẻ rạng rỡ nơi bước chân cô.
Dax nhìn, và một nhói đau thực sự xuyên suốt anh. Đã lâu, anh cần một
người đàn bà. Chợt anh như bốc lửa. Cô này. Chỉ cô này thôi. Anh phải có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.