NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 359

"Không. Con chỉ quan tâm đến Paris. Vào một lúc nào đó, ở đâu đó, tất cả
những tiếng cười đã biến mất. Có lẽ dân Do Thái đã mang đi theo họ rồi".
Ông chằm chằm nhìn anh. "Con đến đây làm gì?"
"Công chuyện. Con đại diện cho Tín dụng Thuỵ Sĩ để liên hệ với một số
khách hàng của họ".
"Dân Do Thái?"
"Vâng, một số".
Bá tước lặng thinh. Khi nói, giọng ông thật nặng nề. "Bố cũng đoán thế.
Lần đầu tiên trong đời con có một công việc tử tế và con dính líu vào bọn
người xấu".

Caroline lạnh, như chưa bao giờ lạnh đến thế trong đời. Cô bước đến cửa
phòng giam bé tí đập vào chắn song. Mụ quản giáo ngồi cuối hành lang
nhìn lên.
"Bao giờ nó nta mới trả quần áo? Tôi đang chết cóng đây".
Mụ nhìn với cặp mắt vô cảm, và Caroline nghĩ chắc mụ không hiểu tiếng
Pháp. Cô ngắc ngứ nhắc lại bằng tiếng Đức.
"Tôi không có quần áo".
Tiếng chân dội đến từ cuối hành lang và mụ quản giáo chợt dập hai chân,
đứng nghiêm. Một giọng đàn ông nói tiếng Đức.
"Caroline De Coyne đâu?"
"Trong xà lim".
"Mở ra!"
Caroline lùi lại khi mụ quản giáo để người đàn ông bước vào.
Hắn phải cúi đầu mới qua được. Từ từ, hắn đứng thẳng lên, hất gót chân về
phía sau, đóng cửa lại. Một nét cười nhạt nhẽo thoáng trên cặp môi hắn khi
thấy Caroline cố che thân hình trần truồng bằng hai tay. "Đừng ngượng"
hbn nói tiếng Pháp "Cứ coi tôi như bác sĩ của cô".
"Ông là ai?"
Hắn mỉm cười, như thưởng thức sự sợ hãi trong giọng nói run rảy của
Caroline. "Hay tốt hơn là cô cứ coi tôi như linh mục của cô vậy" hắn nhỏ
nhẹ. "Thế đấy, ở bình diện nào đó thì tôi lại là giáo sĩ nghe cô xưng tội. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.