NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 357

dừng lại một lát trước cánh cửa có gắn tên cha mình rồi mở ra, rồi thoáng
dừng bước, như vẫn làm mỗi khi gặp cha, và như bẹp dí trong vòng tay
khoẻ như gấu của ông.
"Sergei, Sergei" ông cứ nói mãi và nước mắt ồ ạt trào ra trong mắt ông.
"Sergei!"
Sergei nhìn cha. Có những nếp nhăn mới trên mặt ông và bộ tóc vốn đen
nhánh nay đã điểm bạc. "Bố có khoẻ không?"
"Bố khoẻ" bá tước đáp với giọng cộc cằn mà thân thương. Ông châm một
điếu thuốc lá Nga dài ngoẵng. "Trông con khá lắm. Vợ con có khoẻ
không?"
"Cô ấy về Mỹ rồi".
Ông hỏi giật giọng. "Nó đem theo cả Anastasia à?"
Sergei lắc đầu "Không, cháu ở với con".
Bá tước tụt lại vào chiếc ghế. "Nó thế nào?"
"Khá hơn. Nhưng phải có thời gian".
"Vợ con có trở lại không?" Bá tước huỵch toẹt.
"Con không nghĩ thế".
Sergei nhìn quanh. "Văn phòng đẹp đấy".
"Bố không thuộc về khu vực này", ông đáp cộc lốc. "nhưng Ban Tham mưu
coi bố là chuyên gia về Paris cho nên bố mới ở đây".
Sergei cười. "Còn bố thì rời Paris vì tưởng người Đức sẽ đưa bố về Nga".
Cha anh không cười. "Quân đội nào cũng vậy cả. Nhưng chúng ta chi là
chưa chiếm Nga đấy thôi".
"Nhưng Stalin đã ký hiệp ước bất xâm lấn nhau với họ mà".
Bá tước thấp giọng "Hitler ký rất nhiều hiệp ước. Và chẳng giữ cái nào cả.
Ông ta quá thông minh để không mở thêm một mặt trận nữa mà phải làm
một cuộc chiến tranh trên hai chiến tuyến. Còn sau khi xong xuôi với người
Anh rồi, con sẽ thấy".
"Bố thực sự tin điều đó à?"
Ông nhìn con trai một cách vững vàng. "Người ta phải tin vào một cái gì
chứ" ông dụi thuốc lá. "Sau khi bố rời nước Nga thì chẳng còn có gì để tin.
Cả thế giới của chúng ta biến mất trong một đêm. Thế giới của chúng ta đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.