NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 356

"Nhưng anh yêu, đấy là vì có anh bên cạnh".
"Cùng sáu đàn ông khác nữa. Anh thậm chí không thể đến gần em".
"Nhưng giờ thì em đang cô đơn. Anh đến ăn trưa nhé?"
Dax như thấy rõ cô ườn ra trên chiếc giường khổng lồ, cặp vú trồi lên chiếc
cổ rộng của bộ áo ngủ khi cô nằm ngửa nói điện thoại.
"Anh thích lắm, nhưng không thể".
"Ô anh yêu, em quá thất vọng".
Anh cười, cô là diễn viên đủ năng lực để muốn nói giọng gì thì nói.
"Không, em không thất vọng. Em sẽ vùi ngay vào giấc ngủ như đã định".
Anh nói. Cô phá ra cười, và thật ấm áp nơi tai anh. "Thế ăn tối vậy?"
"Ừ, nhưng anh có một cuộc hẹn phải đi lúc nửa đêm".
"Vào lúc nửa đêm?"
"Ừ".
Một âm sắc ghen tuông lẻn vào giọng cô và giờ thì cô không đóng kịch
nữa. "Có một người đàn bà khác?"
"Không. Làm sao mà có được? em không bao giờ cho anh đủ thời gian để
kiếm lấy mà".
"Anh sẽ không còn sức lực cho bất kỳ người đàn bà nào khác khi anh tạm
biệt em đêm nay!"
"Đấy là một đe doạ hay là một lời hứa?"
"Đừng có đùa với em," cô nói "Em rất ghen đấy".
"Tốt. Anh chỉ mong có vậy".
Sergei đứng trước Royal Palace Hotel. Có cái gì phai bạc kỳ lạ nơi đây kể
từ khi bọn Đức chiếm giữ. Anh vào qua cửa, đến hành lang. Anh để ý thấy
sơn đã tróc trên bức tường phía sau chiếc bàn đặt ở tiền sảnh khi anh bước
tới.
Tên hạ sĩ Đức kính nể nhìn bộ quần áo đắt tiền của Sergei. "Thưa, ông cần
gặp ai ạ?"
"Đại tá Bá tước Nikovitch".
"Ông có hẹn không? Ông đại tá rất bận ạ".
"Ông ấy sẽ gặp tôi. Cứ bảo là con trai ông đang ở đây".
Tên lính nhấc điện thoại và Sergei được dẫn tới văn phòng ở lầu hai. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.