NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 374

lại lên cơn phải không?"
Cô gật đầu.
"Ngồi như thế từ chập tối đấy. Chẳng chuyện trò với ai cả".
Cô không trả lời.
"Tôi không hiểu cô dây với anh ta làm gì", người bán bar dướn lên, thì
thầm. "Một cô gái như cô phải có người đàn ông biết quý trọng, biết giúp
đỡ cô trong chuyện làm ăn chứ không phải cứ ngồi ì ra đấy để mặc cô lo
mọi việc".
"Anh ấy là người lịch lãm".
"Một người lịch lãm?" Người bán bar cười hô hố. "Nếu người lịch lãm là
như thế thì tôi thà có cái áo tơi lá còn hơn. Cô chỉ phí phạm đời mình thôi.
Bỏ hắn đi, và tôi sẽ đưa cô vào chỗ làm ăn thực sự tốt, cô sẽ không còn
phải gõ gót vỉa hè trong những đêm băng giá nữa".
Cô cười "Tôi không thích vào một chỗ nào cả. Tôi chỉ thích mình làm mình
ăn thôi".
"Không phải là nhà chứa. Tôi vừa được ông chủ OK. Kiếm vài cô gái tử tế,
ông ấy bảo tôi thế, và tức khắc tôi nghĩ đến cô, cô Denisonde, tôi nghĩ, cô
trúng phóc đối với một chỗ như thế này. Đẳng cấp thực sự".
Ban nhạc ngừng chơi, và bộ ba nhạc công đi xuống. Người da đen gầy đét,
chơi trống, dừng lại bên cô. "Hello, Denisonde".
"Jean-Claude".
Anh ta tựa lưng vào quầy bar để có thể nhìn cô, và qua cô, nhìn cả phòng.
"Bobby suốt đêm chả nói một câu".
"Không rắc rối chứ?" cô lo lắng.
Jean-Claude lắc đầu. "Giờ chúng tôi quen với Bobby rồi. Ai nấy đều tránh
xa anh ta".
"Tốt" cô liếc qua vai. Robert vẫn ngồi nhìn ly rượu. "Tôi mong anh ấy chịu
về nhà. Anh ấy bệnh".
"Làm sao cô biết?"

"Bao giờ tôi cũng biết. Biết ngay từ chập tối khi chúng tôi bắt đầu đi. Tôi
chẳng làm được gì vì cứ lo lắng cho anh ấy. Vì thế mà tôi về sớm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.