NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 394

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 5 & 6

Caroline không thể hề thấy như thế từ đầu. Khi đó, cô chỉ cảm thấy lòng
biết ơn và sự an toàn, với sự hiện diện của anh. Ngay cả khi ở Paris, trong
những tuần đằng đẵng chờ bọn Đức cấp visa, cô cũng thấy an toàn trong
lãnh sự quán của Corteguay. Cuối cùng bọn chúng phải để cô đi, bởi không
dám làm phiền đến Corteguay khi mà chúng vẫn mơ có được thịt bò của
họ.

Ngay cả khi vượt Đại Tây Dương trên con tàu Corteguay cô vẫn thấy an
toàn, đã lên cân đôi chút và những cơn ác mộng vẫn tra tấn giấc ngủ của cô
đã nhạt dần. Cho đến hôm cô thấy người đàn ông trong quán khi họ đang
ăn tối.

Dax dừng chiếc dĩa ngang chừng khi thấy cô trắng bệch mặt. "Chuyện gì
thế?"
"Người kia!" giọng cô khàn đặc. "Hắn đến bắt em trở lại!"
"vớ vẩn" Dax đanh giọng. "Không ai có thể bắt em lại".
"Hắn có thể" cô khăng khăng, nỗi hãi hùng thắt ngực cô. "Hắn theo em,
biết có thể bắt em làm bất cứ cái gì hắn muốn!"
Dax quay nhìn. Người đàn ông mặc bộ complê xám thậm chí không liếc về
họ. Chiếc đầu với bộ tóc vàng cắt ngắn cắm cúi trên dĩa đồ ăn khi hắn xúc
những thìa đầy súp lên cái miệng bóng nhẫy của hắn.
"Đưa em lên gác!" giọng cô lôi anh lại. "Em xin anh, Dax!"
Anh đứng phắt lên, cảm thấy cô sắp lên cơn hoảng lọan. "Đi nào" anh
khoác tay cô.

Cô run bắn, nép sát vào người anh khi đi qua tên Đức để lên phòng. Khi
cửa khép lại, cô như hoà tan trong bể nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.