NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 396

Nam tước ra bến cảng đón họ. Cả ông lãnh sự Corteguay và cánh nhà báo.
ồn ã và lộn xộn, nhưng cuối cùng cô cũng ngồi trong chiếc limousine với
cha khi họ về ngôi nhà ở đại lộ Công Viên. Dax ngồi trong xe khác với ông
lãnh sự. Có phát sinh gì đó và anh phải đến thẳng lãnh sự qúan. Nhưng sẽ
ăn tối cùng họ.

Nam tước ngả người trên ghế nhìn cô, có nét suy tư kỳ lạ trong mắt ông.
"Cha thấy gì?"
Bất ngờ, nước mắt ông trào ra. "Con gái bé bỏng của cha".
Rồi, vì một lý do bí ẩn nào đó, cô cũng khóc. Có lẽ vì ông đã nói thế, hoặc
sự nhận biết rằng cô sẽ không bao giờ là con gái bé bỏng của ông nữa.
"Robert. Không một tin tức gì về Robert", Nam tước rút mùi xoa ra. "Cha e
rằng bọn chúng đã bắt nó".
"Không, Robert an toàn rồi".
Ông nhìn cô. "Con biết à? Sao? Nó ở đâu?"
"Con không biết. Nhưng Dax đã bảo anh ấy an toàn".
Một nét kỳ lạ thoáng qua mặt ông, có phải đó là biểu hiện của oán giận, cô
nghĩ? Rồi giọng ông lại bằng phẳng, lãnh đạm. "Làm sao nó biết được?"
Gần như một niềm tin của trẻ thơ trong câu trả lời của cô. "Nếu Dax bảo
thế, tức là thế".
Nam tước nhớ lại lần đầu thấy Dax – cậu bé con nửa thức nửa ngủ trong
vòng tay cha nó, ở phòng khách nhà bà Blanchette. Khi đó, cứ như ông đã
biết sự gắn bó của cuộc đời họ trong tương lai. "Chồng của con" ông hỏi
"con có yêu nó không?"
Caroline ngạc nhiên nhìn ông. Cứ như thể lần đầu tiên cô nghĩ về điều đó.
"Tất nhiên".
Nam tước lặng thinh một lát, rồi ông lặng lẽ nói. "Nó là một người đàn ông
rất mạnh mẽ. Còn con…"
"Anh ấy cũng rất tốt bụng, cha ạ. Và rất thông cảm".
"Nhưng con mỏng manh quá. Cha muốn nói…"
"Ổn thôi cha. Dax hiểu. Mà con có mãi mãi là thế này đâu. Giờ đã về với
cha, con sẽ lấy lại được sức khoẻ. Có khi chẳng bao lâu nữa cha sẽ có cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.