NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 395

Anh ôm chặt cô vào lòng. "Đừng sợ" anh thì thầm, "anh sẽ không để hắn
hại em".
"Hắn bắt em làm những điều khủng khiếp" cô thổn thức "Mà hắn cứ cười
vào mặt em, vì hắn biết em sẽ làm theo hắn".
"Đừng nghĩ về chuyện ấy nữa" anh nói, giọng đanh lại. "Anh hứa với em là
hắn sẽ không bao giờ làm phiền em nữa".
Nhưng lời hứa chưa đủ để trấn tĩnh cô. Phải thêm ba viên thuốc mà bác sĩ
đã kê cho chứng mất ngủ. Mặt cô đỏ nhừ, đẫm mồ hôi trong cơn sốt bột
phát. Nhẹ nhàng, anh kéo chăn đắp cho cô, rồi lặng lẽ bước ra, khoá cửa
phòng lại.

Cô tỉnh giấc vào buổi sáng mà đầu nặng trĩu. Cô khoác áo choàng vào rồi
sang phòng bên. Dax đang uống cà phê và hút điếu xì gà nhỏ đen sì. Anh
nhìn cô. "Uống chút cà phê đi".
Cô ngồi xuống, liếc tờ báo đặt bên ly cà phê. Hình tên Đức nhẩy ra từ trang
nhất với dòng chữ đen to NGƯỜI ĐỨC BỊ GIẾT!.
Cô nhìn Dax "Hắn chết rồi?"
"Ừ" cặp mắt anh lấp sau làn khói. "Anh đã hứa là hắn sẽ không bao giờ làm
phiền em nữa mà".

Lẽ ra cô phải cảm thấy an toàn hơn, nhưng có vẻ gì đó trong cách nói
huỵch toẹt của anh, bỗng cho cô thấy ở anh một hình ảnh mới. Và điều này,
thật kỳ lạ, đã làm cô hãi hùng hơn cả khi thấy tên Đức. Sự tàn bạo nằm
ngay dưới lớp vỏ ngoài văn minh được đánh bóng.

Những cơn ác mộng trở lại, và mãi khi họ gần đến New York nó mới biến
đi. Rồi một cảm nhận mới về anh bắt đầu xâm chiếm cô. Có sự ấm áp giữa
họ. Một thứ tình yêu? Không phải thứ tình yêu mà cô từng mộng tưởng
trước khi bị bọn Đức bắt. Nó gần giống tình cảm của cô với anh cô,
Robert. Cảm giác về anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cô. Hoặc là cảm giác của
cô về cha – trong tầm mắt ông thì không gì có thể làm hại được cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.