NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 397

ngoại để vui đùa đấy…"
"Không!" giọng Nam tước chứa đựng nỗi đau. "Không được có con!"
"Cha!"
"Con không hiểu à?" Ông thô bạo. "Chúng nó có thể đen!"
Cô vừa thức giấc thì Dax vào phòng. "Chắc nhầm rồi" anh nói "PHòng của
anh ở bên kia sảnh cơ mà".
Cô không thể nhìn mắt anh. "Cha nghĩ…thế này thì sẽ tốt hơn trong một
thời gian. Chỉ đến khi em bình phục".
"Đấy cũng là điều em muốn chứ gì?"
"Em không biết…"
Anh không để cô nói hết câu. "Một đêm nay thì không thành vấn đề" anh
cáu bẳn. "Nhưng khi anh trở lại thì có đấy. Khi đó, anh hy vọng em sẽ biết
điều mà em muốn". Anh quay ra.
"Dax!" cô kêu lên trong hãi hùng chợt đến. "Anh đi đâu?"
Anh quay lại. "Anh nhận tin từ lãnh sự quán là mai phải về nước. Và từ đấy
anh sẽ trở lại Âu châu".
"Nhưng chúng ta vừa mới đến đây. Anh không thể đi!"
"Không?" anh cười mai mỉa. "Cha em cũng nói thế à?"

Cánh cửa khép lại, và cô trân trân nhìn nó. Từ từ, nước mắt cô dâng lên.
Không đúng. Chẳng có gì đúng nữa. Giá mà cô có thể nghĩ theo cách của
hồi trước chiến tranh.

Anh khoác áo choàng, ngồi bên chiếc bàn nhỏ khi cô bước vào phòng trong
đêm đó. Anh nhìn cô, rồi nhìn đồng hồ. "Sắp một giờ rồi. Em phải ngủ đi
chứ".
"Không ngủ nổi". Cô ngập ngừng "Em vào được không?"
Anh gật đầu. Cô đến bên giường. "Anh làm gì đấy?"
"Đọc báo cáo. Anh còn cả đống việc chưa làm".

Cô ngạc nhiên trong chốc lát. Dù sao thì cô cũng chưa từng liên hệ anh với
công việc, ít nhất thì cũng không phải là thứ công việc thường nhật, buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.