NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 398

nản này. Rồi cô thấy mình thật ngu xuẩn. Cô phải biết hơn chứ. "Em không
biết", cô nói như xin lỗi. "Em đã làm phiền anh quá nhiều".
"Không sao. Anh cũng sắp đổi không khí rồi".
Cô nhìn anh. "Anh phải trở lại Âu châu à?"
Anh cười. "Tổng Thống bảo đi đâu anh đi đấy. Đấy là cuộc đời anh".
"Nhưng…chiến tranh….và hiểm nghèo…"
"Đất nước anh trung lập. Anh trung lập".
"Được bao lâu? Chẳng chóng thì chầy Hoa Kỳ sẽ vào cuộc. Rồi cả Nam
Mỹ, kể cả đất nước anh".
"Nếu điều đó xảy ra, anh sẽ trở lại đây".
"Có nghĩa là nếu bọn Quốc xã để anh đi?" cô từ tốn nói.
"Có luật quốc tế chế định những vấn đề ấy".
"Đừng nói với em như với đứa trẻ! Em biết bọn Quốc xã nghĩ thế nào về
luật quốc tế".
"Đấy là công việc của anh. Anh không có lựa chọn".
"Anh có thể từ chức".
Anh cười. "Thế thì anh sẽ làm gì?"
"Cha em sẽ sung sướng có anh trong nhà băng".
"Không, cảm ơn. Anh e mình không làm được nghề quản lý nhà băng. Anh
không phải là loại người ấy".
"Phải có một cái gì khác anh có thể làm được chứ?"
"Chắc rồi". Anh lại cười. "Nhưng cầu thủ polo chuyên nghiệp không kiếm
được nhiều tiền thế".
"Anh lại coi em như đứa trẻ rồi" cô miễn cưỡng nói "em không còn là một
bé cưng nữa".
"Anh biết".
Anh thấy mặt cô ửng lên. Cô nhìn xuống sàn. "Em chưa đóng được vai trò
người vợ của anh là bao, phải không?"
"Em đã trải qua quá nhiều, phải có thời gian để bình phục".
Cô vẫn không nhìn lên. "Em muốn là người vợ tốt của anh. Em rất biết ơn
vì những gì anh đã làm".
Anh bỏ điếu thuốc ra, đứng dậy. "Đừng có biết ơn. Anh lấy em vì anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.