NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 424

Chương 10

"Thế là giữa hai người chấm hết à?"
Giselle nhìn Sergei. "Vâng!" cặp mắt cô đầy tư lự. "Thật lạ, phải mất nhiều
năm mới nhận ra rằng cái mình yêu không còn là một bộ phận của người
mình yêu nữa". Cô với điếu thuốc lá. "Dax đã thay đổi".
Sergei dướn người qua bàn, châm đầu cho cô, rồi ra hiệu hầu bàn mang tới
hai ly nữa. "Mọi người đều thay đổi. Không một cái gì, không một ai còn
như xưa".
"Tôi từ biệt anh ấy ở Texas" Giselle nói như thể cô không nghe thấy Sergei.
"Bỗng tôi không thể chịu được nữa. Tôi phải về nhà thôi. Paris. Tôi xong
việc với nước Mỹ rồi. Tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại đấy nữa".
"Kể cả Hollywood?"
"Kể cả đấy. Ở đây tôi là một diễn viên, ở đấy tôi chẳng là cái gì ngoài một
biểu tượng tình dục của nước Pháp. Giống như những bưu thiếp mà người
Mỹ mua ở Pigalle ấy".
"Dax bảo sao khi cô ra đi?"
"Không gì cả. Anh ấy nói gì mới được chứ?" cặp mắt đen nhay nháy nhìn
anh. "Thế là hết. Nhưng tôi cảm giác chẳng hề hấn gì đối với anh ấy. Có lẽ
đấy là điều gay cấn nhất – chẳng hề hấn gì cả". Giselle nhấm nháp ly rượu.
"Dax ở đấy với những con người khủng khiếp. Toàn bộ câu chuyện của họ
là tiền, dầu khí và tàu bè. Lẽ ra tôi không bao giờ nên đến đấy cả. Rồi một
tối tôi vào phòng mà Dax thậm chí không buồn nhìn lên nữa, cứ tiếp tục
đấu khẩu với những người kia. Tôi nhìn Dax mà cứ như là lần đầu thấy
anh. Rồi tôi thấy toàn bộ con cái mà chúng tôi có thể có, và cuộc sống mà
chúng tôi có thể có. Rồi chợt tôi không muốn có lũ con cái ấy và cuộc sống
ấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.