NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 425

Sergei thấy nước mắt rưng rưng trong mắt cô, và giọng cô rất nhỏ. "Hồi
mới gặp Dax, tôi cảm thấy như sau chiến tranh, sau tất cả những rối ren,
chúng tôi có thể bắt đầu. Và tôi cho rằng, trong sâu thẳm Dax cũng nghĩ
như tôi. Nhưng đêm đó, tôi nhận ra là mình lầm. Tất cả những gì muốn từ
tôi thì anh ấy đã lấy, và tất cả những gì muốn cho thì anh ấy đã cho".
Giselle lặng im một lát. "Đối với tôi vẫn không quá muộn chứ, Sergei? Tôi
vẫn còn đủ trẻ trung để yêu đương, để có con cái và có một người đàn ông
của mình chứ?"

Sergei tiễn cô ra taxi rồi ngập ngừng giây lát, anh quyết định đi bộ về căn
hộ của mình. Chỉ mất mười phút.

Cái nóng gay gắt tháng Tám phả lên từ vỉa hè. Vì đường phố vắng tanh.
Người Paris nào cũng sống đáng đồng tiền bát gạo cả, từ lãnh đạo cao nhất
đến ông ký quèn, đều nghỉ hè. Họ hoặc là lên núi hoặc xuống biển, hoặc chỉ
giản dị là ở nhà, kéo rèm cửa xuống, ngăn cái nóng khắc nghiệt. Những tấm
biển nhỏ treo trên cửa hoặc cửa sổ của hầu hết các cửa hàng cửa hiệu là
một chứng cớ hùng hồn cho điều đó, ĐÓNG CỬA.

Sergei cũng không hiểu mình làm gì ở đây nữa. Nhưng anh biết câu trả lời.
Bao giờ cũng thế, anh hết tiền.

Bernstein, tay quản lý nhà băng Thuỵ Sĩ đã đưa ra một kết luận. "Anh
không có đầu óc làm ăn, anh bạn trẻ". Ông ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.