NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 426

Điều đó mới chỉ xảy ra vào tuần trước đây. Anh đã vay trước cả hai năm
khoản chi trả của Sue Ann.
"Vậy tôi phải làm gì đây?"

Giọng ông ta cay nghiệt. "Điều đầu tiên tôi làm là quẳng một vài khoản đầu
tư ngu xuẩn của anh đi. Ví dụ như tay thợ may y phục nữ chẳng hạn. Từ
khi đầu tư vào doanh nghiệp của ông ta, anh đã bồi thêm cho ông ta mỗi
năm hai mươi ngàn đô la chỉ để ông ta khỏi phá sản!"
"Tôi không thể làm thế được!" giọng Sergei như nghẹn lại.
"Tại sao? Anh yêu cái thẳng cha đồng tính quắt queo ấy à?"
"Tất nhiên là không. Nhưng ông ta rất tài năng. Một ngày nào đó, ông ấy sẽ
vượt lên được, ông sẽ thấy. Vấn đề là ông ấy vượt quá xa thời đại của
mình".
"Và vào lúc đó anh sẽ phá sản!"
"Điều ông ta cần là một nhà tài trợ".
"Một năm trước đây anh đã nói thế, và anh đã khuyên Giselle d Arcy may
phục trang ở đấy. Trật lấc".
"Tôi muốn có một người Mỹ. Họ mới đưa ra kiểu mẫu được. Cái gì họ chấp
nhận thì suôn sẻ, cái gì họ khước từ thì không".
"Sao anh không nói với vợ cũ của anh?" Tay nhà băng hỏi.
Segei nhìn ông ta. Anh không nghĩ tay này có cảm quan khôi hài. "Sue
Ann, một người tiên phong về kiểu mẫu? không. Phải ai đó khác. Một
người nào đó mà dân Mỹ đã chấp nhận như là đỉnh cao của thời trang".
"Quẳng cái doanh nghiệp đó đi", tay nhà băng nhấn mạnh như phán quyết
"chẳng có người nào như thế cả. Vả lại, nếu có thì cô ta cũng đã làm cho
Dior, Balmain, Balenciaga, Chanel hoặc Maggy Rouff rồi, chẳng ai có tầm
cỡ ấy lại tìm đến ông bạn anh đâu. Mua sắm quần áo do một tay vô danh
tiểu tốt thiết kế thì còn uy tín gì nữa".
Sergei đứng lên, đầy phấn khích. "Hoàng tử Nikivitch! Trúng phóc rồi!"
"Trúng phóc cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.