NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 437

những giấc mơ thời thơ ấu của bà cũng không hề thấy. Chẳng bao giờ có
được không khí đó trong căn phòng nhỏ ở phía sau cái quán ăn bé tẹo tại
Akron, Ohio, nơi bà lớn lên. Ở đấy chẳng có gì ngoài món xúc xích gan,
salad khoai và bánh mì đen giá vài xu.

Cũng từ đó, Irma ghét cay ghét đắng xúc xích gan, salad khoai và vì thế, bà
không bao giờ cho phép hai món này xuất hiện trong thực đơn của mình.
Thay vì xúc xích gan, là patê gan béo và thay vì salad khoai là món lê lát
mỏng trộn với thứ nước xốt đặc biệt.

Bà nhìn quanh, thoả mãn. Tất cả chỉ còn là xếp chỗ sao cho hợp lý. Những
người nói và những người nghe. Phải có được sáu nhăm phần trăm người
nói. Bao giờ cũng nên nhiều nói ít nghe. Bữa tiệc trầm lặng là bữa tiệc
chết. Một thất bại.

Irma vốn có những cơn ác mộng về việc mở một bữa tiệc mà khách khứa
chẳng ai nói năng gì mấy. Chỉ ý nghĩ ấy đã đủ làm bà trắng đêm. Nhưng
thời ấy đã qua lâu rồi.

Giờ thì bà có lý do đích đáng để mở tiệc. Đó là nguồn bất tận của thông tin.
Ngay trong mấy phút đầu bà đã nhặt được vài mẩu lý thú qua những câu
chuyện tầm phào.

Chuyện giữa Caroline Xenos và James Hadley chẳng hạn. Nó thật kỳ quặc,
nhưng ngon miệng. Nào sự khác biệt về tuổi tác, nào chồng Caroline nổi
tiếng bồ bịch, và là tay chơi thứ dữ. Sue Ann đã từng nói gì nhỉ? "Với Dax,
hệt như người ta có khẩu súng máy ở trong mình. Nó không bao giờ ngừng
bắn".

Nhưng đó cũng là điều kỳ diệu về con người. Không bao giờ biết được
người ta thực sức muốn gì. Rõ ràng là Caroline ước ao một cái gì khác. Và
cô hầu như chẳng quan tâm đến việc có ai biết hay không, cứ bằng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.