NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 440

Hadley qua rồi chứ?" cô gật đầu. "Thế thì không là vấn đề nữa. Chỉ còn
Dax?" cô lại gật đầu.
Nam tước rót ly cherry nhỏ cho cô. "Nó sẽ làm cho dễ chịu".
Ly rượu khiến cô ấm áp hẳn. "Con tính sao về Dax?"
"Ly dị. Những năm qua con đã không phải với anh ấy. Giờ thì con biết. Con
đã làm anh ấy phải chờ đợi, vờ như con đang cố trở thành cái mà con
không thể trở thành. Giờ thì con phải nói với anh ấy, song không biết nói
thế nào".
Cặp mắt cha cô bình thản. "Nói sự thật với nó. Hệt như vừa nói với cha.
Cha nghĩ nó hiểu".
"Làm sao anh ấy hiểu được? Làm sao mọi người hiểu được? Con đã tự dối
mình".
"Cha nghĩ Dax hiểu rồi".
Âm hưởng lạ trong giọng ông làm cô chú ý. "Sao cha nói thế?"
"Dax đã ở Paris cả tuần nay".
"Ở Paris? Sao chẳng ai nói gì với con? Sao Dax không đến những nơi
thường đến? Thậm chí cả không gọi điện thoại".

Nam tước gật đầu. "Đấy là điều dẫn cha tới kết luận là Dax hiểu. Nó ở
trong lãnh sự quán cả tuần, thậm chí không thò đầu ra nữa. Chỉ một lý do
duy nhất. Để con khỏi bối rối" Ông cầm tay cô. "Một cách gián tiếp thì đấy
là lý do cha gọi con". Caroline lúng túng. "Dax có kế hoạch về Corteguay
vào sáng mai. Cha nghĩ hai đứa nên gặp nhau trước khi nó đi. Nó đang chờ
con".

Dax đứng lên khi Caroline bước vào. Nụ cười trên môi anh chân thành và
ấm áp. "Dax, em là đứa con nít. Em chưa bao giờ là vợ anh cả".
Anh cầm tay cô. "Em ngồi xuống đi".
"Em không biết nói thế nào. Em xin lỗi".
"Đừng xin lỗi. Anh cũng không phải là người chồng tôi đến mức để em
phải nợ anh lời xin lỗi".
Caroline dụt dè. "Thường nó nta nói gì ở thời điểm này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.