NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 496

chiếc mũ đang cầm trong tay, bèn chụp nó lên đầu để vành mũ che đỡ cho
mắt anh.

Họ đi qua sân rồi dừng lại trước cánh cổng sắt to đùng. "Thằng cuối cùng"
tên gác la lên với tên lính trên tháp canh.
"Cũng sắp hết giờ rồi. Đóng mở cái cánh cửa chết tiệt này đâu có dễ".
Từ từ và với bao âm thanh cót két, cánh cổng được kéo lên. Anh dõi nhìn,
và cho đến khi cổng đã mở hết, anh vẫn bất động.
Tên gác lại đẩy anh. "Tạm biệt!"
Anh quay lại nhìn. Hắn phá lên cười. "Nó không muốn rời xa chúng ta. Nó
ưng chúng ta đấy!" hắn bảo tên lính trên tháp.
Tên kia cả cười. Tên gác đẩy mạnh anh ra khỏi cổng. "Tạm biệt! Tao phải
chờ mày cả ngày à?"
Anh đã đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cổng nặng nề từ từ hạ
xuống. Cuối cùng nó chạm đất với một tiếng ầm đinh tai, mà anh vẫn đứng
đấy.
"Tạm biệt!" tên gác quát lên. "Tạm biệt!" hắn khua khẩu carbine lên như
doạ dẫm.

José quay đi, rồi tập tễnh chạy, nỗi sợ hãi về một viên đạn xuyên lưng bóp
anh nghẹt thở. Tiếng cười phá lên của bọn lính phía sau như bám lấy anh.

Anh chạy, cho đến khi không còn nghe tiếng cười của chúng nữa, cho đến
khi hơi thở như cào trong cổ, và anh mệt lả. Rồi anh thụp xuống nền đá mát
rượi trong bóng rợp dưới chân một toà nhà. Không có gì ngoài tiếng tim
anh đập thật hãi hùng dội thẳng lên tai anh. Anh nhắm mắt. Lát sau, anh
đứng lên, bắt đầu lê bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.