NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 495

Viên thượng sĩ lực lưỡng nhìn lên khi họ vào. "Thằng cuối cùng chưa?"
"Vâng".
"Tốt" viên thượng sĩ nhìn anh, mặt lạnh tanh khi nhìn tờ giấy trên bàn và
hỏi. "Mày là tù nhân số 10614, còn gọi là José Montez?"
"Thưa ngài vâng ạ" anh lúng búng.
Viên thượng sĩ đẩy tờ giấy về phía anh. "Ký đi".
Anh cố cầm cây bút lên. Nhưng những ngón tay trên bàn tay phải của anh
vô dụng. Anh nhìn viên thượng sĩ.
"Dùng tay trái đánh dấu".

José cầm bút đánh một dấu thập ở cuối trang giấy. Viên thượng sĩ gật đầu
rồi hắng giọng, nói như vẹt.

"Thể theo mong muốn và lòng khoan dung của Tổng Thống, nay ân xá cho
tội chính trị của anh nhân ngày nước ta được vào Liên Hợp quốc. Anh được
tha, trên cơ sở đã ký vào bản cam kết trung thành với chính phủ. Nay anh
đã trịnh trọng thề nguyền rằng sẽ không bao giờ dính líu vào những hành
tung chống lại chính phủ, bằng không, sẽ bị tước bỏ quyền sống".

Viên thượng sĩ nhìn tên gác. "Dẫn nó ra cổng trước".
Anh đần ra chẳng lĩnh hội được gì cho đến khi một trong những tên lính
gác đẩy anh đi. Rồi anh hiểu. Anh đang được tự do.
"Cảm ơn ngài" chợt nước mắt anh dâng đầy và anh phải cố chớp để nó
chảy đi. "Cảm ơn".

Tên gác lại đẩy, và anh theo hắn xuống hành lang, rồi ra một sân rộng. ánh
nắng chói chang như thiêu đốt mắt anh. Cho đến lúc đó anh mới nhớ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.