NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 493

đấy chẳng có các bà hấp dẫn đâu".
"Anh ấy sẽ kiếm ra họ" Amparo sưng sỉa. "cha muốn thấy Dax bị giết phải
không? Anh ấy đã trở nên quá nổi tiếng".
Tổng Thống nhìn thẳng vào mắt cô. "Sao con có thể nói thế được. Dax như
chính con trai của cha vậy".
"Thế thì…cha là thứ cha gì vậy?" cô cay đắng. "Không, như thế càng làm
cho Dax được nhiều người ngưỡng mộ hơn. Vậy là cha đưa anh ấy đi để bị
giết".
Tổng Thống phớt lờ lời buộc tội, như thể không nghe thấy. "Đã đến lúc
đóng bộ rồi. Nghi lễ sẽ bắt đầu lúc ba giờ. Corteguay từ nay sẽ là một quốc
gia quan trọng. Nhân dân phải thấy chúng ta quan trọng như thế nào đối với
Liên Hiệp Quốc chứ. Không phải quốc gia nào mbdc chấp nhận cũng được
vị Tổng Thư Ký đến thăm đâu".
"Không phải Tổng thư ký, mà chỉ là trợ lý của ông ta thôi".
Ông gạt phắt đi. "Nông dân đâu hiểu nổi sự khác biệt đó".
Amparo đứng lên. "Con cần uống. Mồm con bẩn quá".
"quá sớm để uống rượu đấy. Đã đến trưa đâu".
"Con đâu uống rhum" cô nói như không. "Con sẽ dùng đồ uống Mẽo, kêu
là martini. Và bây giờ là một giờ ở New York rồi".
Tổng Thống nói khi cô mở cửa. "Amparo?"
Cô nhìn lại. "Vâng?"
Ông nhìn vào mắt cô. "Hãy tin cha".
Đầu Amparo ngẩng lên như thể cô đang nghĩ về điều ông nói. Rồi giọng cô
đầy vô vọng. "Biết tin ai được, khi mà con thậm chí không dám tin vào
chính mình?"
Người đàn ông lê bước trên đường phố đông đúc, chiếc áo khoác da sờn
lõng thõng trên bộ khung xương xẩu. Anh cố giấu mặt đi, và mắt chỉ nhìn
xuống đường vì chưa quen với ánh nắng ban ngày, sau nhiều tháng trong
phòng giam bé tẹo, tối om. Anh di chuỷên ngượng nghịu, giống như ông
già tập tễnh lê bước, vì một chân bị giập gãy chưa lành. Tay phải anh đút
túi để giấu những ngón tay vừa gãy, vừa vặn vẹo đến thảm hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.