NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 497

Có không khí lễ hội trong thành phố. Đâu đâu cũng cờ xí rợp trời. Cờ
Corteguay và cờ Liên HIệp Quốc đan xen nhau. Cứ cách một ô cửa sổ lại
có ảnh của Tổng Thống, tươi cười và lộng lẫy trong bộ đồng phục gắn đầy
huân chương đủ kiểu, loại. Nhưng José thấy mình không tham dự vào
không khí đó. Anh chỉ trôi đi cùng dòng người. Chẳng mấy chốc, họ đã đến
quảng trường lớn ở trung tâm thành phố, ngay trước dinh Tổng Thống.

Mọi người hét lên đúng lúc anh dừng lại. Không còn chỗ để di chuyển nữa.
Anh nhìn lên, và cảm nhận vị mật đắng ngắt của lòng căm thù dâng trong
cổ. Hai đứa đang trước mắt anh.

Tổng Thống, và đứa con gái, con chó cái hoang mà bộ tóc vàng đã đủ nói
lên sự trí trá về dòng giống của nó. Đứng cạnh con đĩ là người đàn ông mà
anh không biết, người da đen, nhưng bằng vào trang phục, thì anh đóan là
dân Mẽo. Đứng bên ông ta là thằng bồ lừa đảo của Amparo, cười gượng
ngập trong bộ quân phục đại tá.

Lẽ ra phải giết chúng nó, anh cay đắng nghĩ, nếu mình có khẩu súng…
nhưng nếu có, thì cũng hay ho gì? bàn tay không cầm nổi cây bút thì làm
sao có thể cầm được khẩu súng, lại càng không thể giơ lên nhắm và bóp cò.

Anh quay lại. Sẽ có ngày anh giết chúng. Anh sẽ tập sử dụng tay trái. Để
viết. Để bắn súng. Nhưng trước tiên anh phải về nhà, ở trên núi. Tại đấy,
anh sẽ có nơi trú ngụ và hồi phục. Ở đấy anh có bạn bè và những người
cùng mục đích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.