NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 500

Nhưng không phải để xuất khẩu.

Sáng hôm đó, lính tráng đã xếp thành hàng trước nhà anh, trên con đường
dẫn tới nhà thờ, nơi lễ cưới sẽ diễn ra. Con đường mà họ sẽ đi qua, trên
chiếc xe bọc thép của Tổng Thống, để đến lâu đài của ông, nơi tiệc cưới
được bày biện, rồi mới ra sân bay. Những người lính thậm chí còn đứng
hai bên đường băng, nơi chiếc máy bay Mỹ đã được thuê nguyên chuyến,
đang chờ để đón Dax và Amparo đi hưởng tuần trăng mật.

Nguyên khu hạng nhất của máy bay đã được sắp xếp lại như một phòng
khách. Có nhiều ghế bành đặt quanh, hai ghế dài có thể sử dụng như
giường đặt sát bức tường ngăn. Có một bàn đánh bài, nhiều bàn cà phê nhỏ
đặt cạnh các ghế bành và một quầy bar. ở phía đối diện là phòng thay quần
áo, và phòng vệ sinh riêng.

Cô tiếp viên trong bộ đồng phục màu xang bước vào khoang của họ.
"chúng ta sẽ đến Mexico City sau bốn giờ nữa . Nếu cần gì, xin các vị bấm
chuông gọi tôi".
"Cô nói người hầu của tôi đến nhé?"
"Vâng".
Amparo nhìn Dax. "Em phải ra khỏi thứ trang phục này. Trời nóng nực đã
dán nó vào em như hồ ấy".
Dax gật đầu rồi đứng lên. "Anh đến chào cơ trưởng".
Khi trở lại, khoảng nửa giờ sau, nah thấy cả khoang tối om, rèm cửa buông
phủ. Trong ánh sáng mờ tỏ, anh thấy Amparo trong chiếc áo ngủ lụa đang
nằm trên ghế dài. Mắt cô nhắm nghiền và chai champagne đã hết nửa đặt
trong xô đá.

Dax nhìn vợ. Chiếc áo lụa dính vào da thịt, rõ là bên trong không có gì nữa.
Anh cởi áo khoác và thấy cô đang nhìn anh.
"Em cứ tưởng anh sẽ không trở lại nữa, và đã nghĩ là mình sẽ phải bay đến
Mexico City một mình".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.