NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 501

Khi đó anh mới để ý thấy tay cô đang dịch chuỷên giữa hai đùi, dưới chiếc
váy ngủ. "Em làm gì thế?"
Amparo cười. "Em chuẩn bị cho anh đây".
Anh cáu kỉnh gạt tay cô ra rồi đưa hai ngón tay mạnh mẽ của mình vào cô.
Em vẫn chưa biết là khi nào anh muốn em thì anh sẽ tự làm cho em sẵn
sàng à?"

Một tiếng kêu nghẹn lại trong cổ cô rồi cô dướn mạnh lên. Bằng tay kia anh
ấn cô xuống cho đến khi mắt cô lại mở ra và nhìn vào mắt anh.
"Đối với anh, em không là công chúa, mà là vợ anh".
"Vâng, vâng" Amparo ôm choàng lấy anh. "Anh là chồng em và em là nô
lệ của anh. Không có anh, em chẳng là cái gì cả, thậm chí không phải là
một người đàn bà nữa".
Anh nói như đe. "Nhớ lấy".
"Em nhớ" cô điên dại kêu lên "Em sẽ nhớ! Giờ thì cho em cái của anh đi,
trước khi em chết vì khoảng cách giữa chúng ta!"
Mexico City, Miami, New York, Rome, London, Paris, Lisbon. Ba tháng
liền. Rồi về nhà. Đấy là tuần trăng mật ầm ĩ nhất trong năm. Họ tới đâu
cũng bị cánh nhà báo, cánh nhiếp ảnh vây hãm. Hầu như chẳng có tờ báo
hay tạp chí nào trên thế giới không đưa tin, đưa ảnh họ.
Ở Rome, là tấm hình nổi tiếng của Amparo, đang quỳ hôn chiếc nhẫn của
Giáo hoàng, mớ tóc vàng từ trong chiếc mạng đăng ten xoã xuống trước
ngực, cặp mắt ngước lên trong khi ông nhìn xuống cô mỉm cười hiền hoà.

Sau đó, trong căn VIP ở Hassleng Hotel, anh trêu cô "Anh không biết là em
lại mộ đạo thế".
"Có đâu".
Anh ném tờ báo buổi tối ra. Bức ảnh đăng ngay trang nhất. "Trông em như
đang ở trạng thái cực lạc vậy".
Cô chợt cười "Đúng thế".
"Sao cơ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.