NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 518

Một buổi chiều, sau khoảng sáu tháng ở nhà mới, anh về bất thường. Có
nhiều giọng nói sau nhà, tò mò, anh ra xem.
Mèo Bự đứng giữa đám đàn bà, mặt mũi chán nản. Đám đàn bà cùng lúc
liến thoắng gì đó. "Chuyện gì thế này?"
Giọng Dax làm Mèo Bự nhảy lên và đám đàn bà im bặt, nấp sau lưng anh.
Dax nhìn họ rồi nhìn Mèo Bự . "Họ muốn cái gì? Họ làm gì ở đây?"
Mèo Bự chuyển sang giọng lấy lòng vẫn dùng mỗi khi dây vào vụ gì đó mà
không muốn Dax biết, khuôn mặt tròn vo ngây thơ như thiên thần. "Ngài
không nhận ra họ à, thưa ngài?"
"Không, tôi không nhận ra, họ là ai vậy?"
"Họ là người hầu kẻ hạ của chúng ta đấy".
"Người hầu của chúng ta?" Họ khúc khích cười, giấu mình sau lưng Mèo
Bự. Anh hỏi "Tất cả bọn họ à?"
"Vâng, thưa ngài".
Dax đếm. "Tới tám người? Đây chỉ là căn nhà bốn phòng, cho hai người.
Vậy mà phải tám kẻ hầu người hạ?" "Tám?" anh nhắc lại, nhìn Mèo Bự.
"Tất cả bọn họ ngủ ở đâu?"
"Ở đây, thưa ngài". Mèo Bự dẫn anh tới góc nhà, đám đàn bà lũ lượt đi
theo.

Giáp tường nhà, một túp lều vẩy ra. Mái lá, và phía ngoài được che bằng
tấm bao bố. Dax vạch ra, nhìn vào trong. Trên sàn có bảy tấm đệm rơm. "Ở
đây chỉ có bảy tấm nệm".
Mặt Mèo Bự như khổ não. "Họ chỉ cần có thế thôi ạ".
Dax đã biết câu trả lời trước khi hỏi. "Vậy người thứ tám ngủ đâu?" Mèo
Bự không đáp, mặt ửng lên vì ngượng. "Thế nào?" Dax hỏi, vẫn nhìn Mèo
Bự. Anh không định để Mèo Bự thoát một cách dễ dàng.
"Ngài thấy…đấy chính là điều họ đang ì xèo ạ".
"Không, tôi không thấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.